TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 362

Cách đó không xa, một người nào đó cầm máy ảnh chụp nhẫu nhiên, và khi góc quay được chỉnh về phía vòng xuay ngựa gỗ, từ từ quay lại cảnh của Bảo Ngọc và Tiêu Mặc Ngôn.

Người đàn ông vô tư nhếch khóe miệng lên, nhìn chằm chằm vào người trong máy ảnh. Anh ta nhìn thấy vầng sáng hạnh phúc mờ nhạt trên khuôn mặt. Nụ cười của anh ta, giống như một làn gió lạnh, tràn ngập mùi tà mị như thuốc phiện.

Cùng một sinh vật trong địa ngục, một nụ cười như vậy ,sao lại xuất hiện trên khuôn mặt anh ta…

Sau một buổi sáng vui chơi, bữa trưa cho hai người cũng được giải quyết trong công viên giải trí, một chiếc bánh hamburger và cốc cô ca đơn giản.

Tiêu Mặc Ngôn nhìn vào hai lát thịt bò tẩm bột trong tay, đuôi mày có chút nhếch lên, rồi cúi đầu xuống và cố gắng mở miệng, cắn một miếng.

Hương vị…thật lạ.

Lông mày anh nhíu lại, nhặt một chiếc khăn giấy, lau khóe miệng, miệng anh từ từ xử lý.

Bảo Ngọc sớm đã ăn hết một nửa chỗ này, nhìn anh dường như ăn không quen lắm, tò mò hỏi: “Tiêu Mặc Ngôn, không phải là đến Hamburger anh cũng chưa ăn qua chứ?”

Tiêu Mặc Ngôn ừm một tiếng, cắn một miếng to, khó khăn lắm mới nuốt trôi được.

Hương vị…vẫn lạ.

Bảo Ngọc bật cười: “Mọi người gọi nó là đồ ăn vặt thừa thải, ngay cả khi đó là đồ thừa thải, cũng có lẽ vẫn tồn tại như một phần trải nghiệm.”

Đôi mắt mù sương của Tiêu Mặc Ngôn từ từ chìm vào màn sương, với một nụ cười, chiếm lấy tâm hồn.

Cuộc sống khiếm khuyết của anh, nhờ có cô mà dần dần trở nên trọn vẹn, anh bắt đầu có những ký ức, có một cảm giác khác.

Chăm chú nhìn cô, anh bất giác nghiêng người về phía trước, cách một chiếc bàn hẹp, hôn lên môi cô.

Xung quanh đều là người, có người đang xem xét, có người che miệng cười thầm. Mặt Bảo Ngọc ửng đỏ lên, cô đẩy nhẹ anh, nhưng Tiêu Mặc Ngôn không chịu buông, cứ tiếp tục cho đến khi hôn đủ, đủ để anh thỏa mãn, mới rời ra một chút, rồi lại đưa đầu lưỡi ra, liếm nước sốt từ khóe miệng cô .

“Tiêu Mặc Ngôn!” Bảo Ngọc xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nhìn xung quanh.

Tiêu Mặc Ngôn hoàn toàn không có khái niệm về nơi công cộng. Anh muốn hôn muốn ôm, anh sẽ không quan tâm đến đôi mắt của người khác, đặc biệt là đối với Bảo Ngọc, người mà lúc nào anh cũng muốn ôm, muốn hôn.

Anh cứ như bị cô cướp mất linh hồn vậy!

Sau bữa trưa, Bảo Ngọc thực sự mệt mỏi không còn năng lượng để chơi các trò khác, chỉ nắm tay rồi tùy ý theo anh đi dạo xung quanh. Anh ấy nói rằng đây là lần đầu tiên anh ấy đến công viên giải trí, cô sẽ phải đưa anh đi khắp nơi này.

“Khát không?” Anh hỏi.

Bảo Ngọc thành thật gật đầu: “Một chút.”

Anh mỉm cười: “Đợi anh ở đây, anh đi mua nước.”

Bảo Ngọc ngồi trên ghế và nhìn anh đi mua nước ở phía cách đó không xa. Cô thả lỏng dựa lưng vào ghế, cô nhận ra rằng đôi chân của mình nặng như chì vậy, cô bóp bóp chân và chờ anh quay lại.

“Cô gì ơi..” bỗng dưng có người gọi cô.

Bảo Ngọc nhìn lên và thấy một người đàn ông lạ mặt với cặp kính gọng đen đang cầm ống kính trên tay.

Anh ta trông rất bình thường, bình thường đến nỗi nếu rơi vào đống người thì có thể tìm ra một đống vậy, ở cằm có một nhóm râu, còn đội mũ lưỡi trai.

Bảo Ngọc hỏi một cách lịch sự: “Có chuyện gì vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc