TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 576

Tiêu Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào cô một cái, sau đó không nói gì cả.

Ra khỏi phòng, anh kêu Thạch đến: “Đi điều tra rõ ràng xem, tôi phải tìm ra người đó.”

“Vâng.” Thạch đáp.

Sau khi Mộc Mộc trở về, chị Điềm rất rộng lượng nhận bé làm con trai, làm em trai của Đinh Khiên. Hơn nữa còn chọn ra một ngày tốt định đi làm thủ tục nhận nuôi và danh chính ngôn thuận làm mẹ của bé.

Mọi người thương lượng với nhau là sẽ tặng quà chúc mừng, Bảo Ngọc đã kéo Tiêu Mặc Ngôn đi, cô muốn đích thân đi chọn quà, dù sao Mộc Mộc cũng coi như là em trai của cô, cô đương nhiên chính là người mừng cho bé nhất.

Tiêu Mặc Ngôn gật đầu đồng ý một cách sủng nịch.

Hai người đi đến phố mua sắm, đi dạo ở đó rất lâu để chọn cho Mộc Mộc một món quà hợp ý nhất.

“Tiêu Mặc Ngôn, anh nói xem mua cho Mộc Mộc một chiếc máy tính bảng thế nào?”

“Đinh Khiên sẽ tặng.”

Bảo Ngọc ngẩng đầu lên từ quầy bán hàng, tò mò hỏi: “Sao anh biết?”

“Đoán.” Tiêu Mặc Ngôn đưa tay điều chỉnh chiếc khăn choàng của cô, sau đó lại nắm lấy tay cô và thỉnh thoảng xoa xoa một cái, cho dù không khí ở phố thương mại rất ấm, nhưng tay cô vẫn rất lạnh.

Bảo Ngọc nghĩ nghĩ, Đinh Khiên từ trước đến giờ đều không rời khỏi máy tính, anh ta mà có tặng máy tính bảng thì cũng không có gì là lạ. Thế là cô lại tiếp tục chăm chỉ bắt đầu chọn lựa lại lần nữa, Tiêu Mặc Ngôn thì luôn bên cạnh cô, thỉnh thoảng còn đưa ra gợi ý cho cô.

Vào lúc Bảo Ngọc đi vệ sinh, nụ cười nhạt trên mặt anh từ từ thu lại, đôi mắt sắc bén quét nhìn đằng sau. Mỗi một nơi có thể ẩn nấp anh đều không bỏ qua

Ở đâu?

Rốt cuộc là ở đâu?

Cái người mà từ lúc bọn họ xuất hiện đã bắt đầu theo đằng sau bọn họ!

“Tiêu Mặc Ngôn.” Bảo Ngọc ra khỏi nhà vệ sinh và đi về phía anh.

Tiêu Mặc Ngôn thu tầm mắt lại, rồi nhàn nhạt nở nụ cười, anh kéo cô vào lòng và ôm lấy vai cô, như thể là đang tuyên bố chủ quyền, tính chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ.

“Còn muốn đi đâu nữa?”

“Em muốn tới trung tâm mua sắm ở bên cạnh xem thử.”

“Được.”

Cho đến khi bọn họ rời khỏi thì một bóng ảnh màu đen mới từ từ bước ra. Nhìn chằm chằm vào phương hướng bọn họ biết mất, ánh mắt đó không biết là phẫn nộ, hay là bi ai, hay là một sự chán nản u sầu không nói nên lời.

Nói tóm lại, là trong đó có rất nhiều loại cảm xúc đan xen vào nhau, ngay cả anh mà còn không thể nào phân biệt được nữa, những loại cảm xúc này rốt cuộc là từ đâu mà có. Anh chỉ biết, là anh không muốn thấy cô ở bên cạnh một người khác…

Về đến chỗ ở của Chiêm Gia Linh, cô ta đang nôn nóng đứng đợi ở cửa, vừa nhìn thấy Tiêu Tuyệt là cô lập tức đi tới: “Anh đi đâu vậy? Có ai phát hiện ra anh không?”

Tiêu Tuyệt liếc nhìn cô một cái, đôi con ngươi đen láy đó, nhìn không thấu, mà đoán cũng không ra.

Nhận được ánh mắt của anh, Chiêm Gia Linh khựng người, cô theo bản năng nuốt những lời muốn nói vào bụng.

Bình luận

Truyện đang đọc