TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 437

Bảo Ngọc vùng vẫy mãnh liệt, nhưng động tác dữ dội của cô khiến cô gần như sắp tiêu hết không khí. Lồng ngực lại bắt đầu co rút đau đớn, vẻ mặt cô cũng hiện lên vẻ thống khổ. Tuyệt nhìn thấy vậy, đành bịn rịn lưu luyến buông môi cô ra, đồng thời dẫn cô bơi về phía phòng bếp. Có thể do hơi thở của cô, thể lực của anh đã khôi phục rất nhiều rồi. Anh bơi phía trước dẫn đường cho cô, biểu hiện của anh vừa vững vàng vừa dũng cảm. Khi sắp chạm đến bậc thang, anh mới buông cô ra.

Hai người thò đầu ra khỏi nước, Bảo Ngọc liều mạng thở hổn hển. Sau khi cô hít thở thông thì cô cau mày, quay người lại và vươn tay tát lên đúng khuôn mặt của người đàn ông phía sau.

Khuôn mặt của Tuyệt nghiêng đi, anh thành thật chịu cái tát này. Nhưng khóe miệng anh vẫn lưu lại nụ cười mê hoặc vô cùng. Anh chầm chầm quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô. Anh nở một nụ cười yêu nghiệt vô cùng: “Vừa nãy không phải muốn giết tôi sao, bây giờ sao lại muốn cứu tôi rồi? Tôi chết rồi, cô không phải có thể rời khỏi đây hay sao? Cứu tôi, vì khuôn mặt này sao?”

Câu hỏi của anh như đang dọa người vậy. Nhưng từng chữ đều đè ép trái tim của cô. Câu hỏi ấy như muốn đâm sâu vào trái tim cô để xem, cô cuối cũng nghĩ gì!

Cứu anh, chỉ vì khuôn mặt giống hệt Tiêu Mặc Ngôn sao? Nếu như, anh là người khác, cô sẽ phải làm sao đây?

Loại giả thiết này, Bảo Ngọc không biết đáp án. Cô chỉ biết, hành động vừa nãy của anh cuối cùng cũng đã khiến cô giận! Cô dường như muốn trừng phạt anh vậy, cô thốt lên: “Không sai! Nếu như không phải anh giống anh ấy, tôi mới không mạo hiểm tính mạng cứu anh! Anh có thể sống tiếp, cũng vì anh ấy cả!”

Nhìn đôi mắt dần chìm xuống của anh, Bảo Ngọc có cảm giác khuây khỏa không nói nên lời. Anh làm ra chuyện trái với ý muốn của cô thì phải trả giá tương xứng!

Anh rủ mắt xuống, không rõ cảm xúc như thế nào. Nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, lạnh nhạt nói: “Hóa ra, thật sự vì lý do này.”

Anh cũng không băn khoăn vấn đề này nữa, cũng không nhắc tới cái bạt tai lúc nãy nửa chữ. Anh bơi qua đó, nắm chặt lấy tay vịn ở cầu thang, sau đó quay đầu lại vươn tay với cô. Giọng anh dịu dàng nói: “Lên đây đi, trong nước lạnh.” Thái độ mềm mỏng này, giống như chưa từng xảy gia chuyện không vui vừa nãy. Anh vẫn bình tĩnh ung dung như cũ.

Bảo Ngọc trừng mắt nhìn anh, cũng không để ý anh. Cô tự mình nắm lấy tay vịn, rồi trèo lên bậc thang một cách khó khăn. Tuyệt cũng không khó chịu, khóe môi nở một nụ cười tái nhợt yếu ớt. Anh chầm chầm bước lên đến tầng hai.

Cả tầng dưới đã bị nước biển bao phủ, nhưng tầng trên ngược lại rất an toàn. Nếu như nước biển dâng đến đây thì vẫn còn tầng ba có thể chống đỡ được một lúc. Bảo Ngọc lên đến tầng này thì đánh giá một vòng. Vài phòng ngủ ở tầng này đều lắp cửa gỗ màu đen. Anh chậm rãi bước đến một phòng trong đó và đẩy cửa ra: “Vào đi.”

Bảo Ngọc đi theo sau anh và liếc mắt nhìn bên trong một lượt. Tường và nền đất một màu trắng, trong đó lại đặt một chiếc sofa, đối diện là chiếc tivi cực lớn chiếm hết nửa mặt tường, Với cô, chiếc tivi đó cực kỳ ngứa mắt. Cô khổng hiểu chấp niệm của anh với “Tom và Jerry” là do Tiêu Mặc Ngôn hay vì anh cũng có hồi ức về nó đây?

Tất cả đều là một câu đố đợi cô tìm hiểu.

Nhưng, một khi đã tìm hiểu thì lời giải không biết cô có thể chịu đựng được hay không?

Tuyệt kéo thân thể ướt sũng qua đó, chạm đến cơ quan ở góc tường. Bức tường bên phải tivi quay ngược lại, bên trong còn có ngăn hốc tối. Tất cả đều đặt bình thủy tinh to nhỏ không đều. Anh lấy một chiếc bình trong đó ra, sau đó lại lấy ra một hộp thuốc màu trắng.

Bên ngoài lâu đài vẫn nghe thấy tiếng sấm sét đinh tai nhức óc như cũ kèm theo tiếng gào tức giận của sóng biển. Nhưng trong phòng lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Tuyệt cầm những thứ này ngồi xuống sofa. Lúc này sắc mặt anh đã trắng bệch như tờ giấy. Anh mất máu nhiều lại ngâm trong nước biển lâu như vậy, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi.

 

Bình luận

Truyện đang đọc