TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 445

Ông cụ Hình nhìn thoáng qua Thạch, trong lòng tính toán, tên nhóc này thật sự càng ngày càng có khả năng lãnh đạo. Nếu Tiêu Mặc Ngôn có thể trở thành người đứng đầu của Hồng môn, vậy thì Thạch chính là người duy nhất trông coi Hải Thiên Đường, giao Hải Thiên Đường cho anh ta, bản thân cũng coi như yên tâm.

Ba tiếng đồng hồ, đối với Tiêu Mặc Ngôn mà nói, từng giây từng phút đều giống như tra tấn.

Anh ta siết chặt nắm đấm, con ngươi đen như mực, lúc thì lạnh như băng, lúc lại mãnh liệt như lửa, kết hợp ở một chỗ, giống như đụng phải sao hỏa dữ dội.

Tiểu Cường luôn quan sát máy tính trong tay, mây đen và sấm chớp đang dần dần di chuyển về phía tây, chị Điềm qua phía họ, thúc giục Đinh Khiên và tiểu Cường vào trong lều nghỉ ngơi một lát, ngồi máy bay liên tục mấy tiếng đồng hồ, ngay đến cả cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

Thạch lại chậm rãi đi đến bên cạnh ông cụ Hình, trầm giọng nói: “Lão đường chủ, phòng ngự ở nơi này như thế nào?”

Ông cụ Hình cầm chén trà, hơi nâng mí mắt nhìn Thạch, biết không có chuyện gì giấu được anh ta, dứt khoát nói sự thật với anh ta: “Nơi này là căn cứ nghiên cứu bí mật mà Đức xây dựng trong chiến tranh thế giới thứ hai.”

Thạch trầm ngâm: “Ở đây sao?”

Ông cụ Hình gõ gõ tẩu hút thuốc, sau đó mới chậm rãi nói: “Trước chiến tranh thế giới thứ hai, nước Đức đã để mắt đến Nam Cực, muốn mở rộng lãnh thổ về phía bên này, xây dựng trạm bắt cá voi, muốn thu hoạch dầu cá voi. Lần đầu tiên đi xa, họ phát hiện suối nước nóng ở trong đất liền Nam Cực. Xung quanh suối nước nóng còn mọc rất nhiều cây kỳ lạ. Bọn họ vốn dĩ muốn lấy một vài mẫu đem về nghiên cứu, nhưng không ngờ, những cây này lại biết ăn thịt người! Những người đi đều một đi không trở lại. Sau đó, cuối cùng cũng lấy được phiến lá cây mang về, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện, loại cây này có khả năng tái sinh! Phát hiện này đối với chiến tranh mà nói, có ý nghĩa vô cùng to lớn! Mà ngay lúc này, chiến tranh thế giới thứ hai nổ ra, mặc dù nước Đức ngoài mặt thì nói tạm hoãn kế hoạch Nam Cực, nhưng lại phân thành các đội nhỏ bí mật tiến về Nam Cực, muốn nghiên cứu loại cây kỳ lạ hiếm thấy này. Số người còn lại chưa đến một nửa, cuối cùng quyết định đào rễ cây lên. Sau đó, bọn họ muốn chọn một hòn đảo không người, bị ngăn cách với thế giới làm nơi nuôi dưỡng và nghiên cứu khả năng tái sinh của loại cây này. Cho dù là hình dạng địa hình, hay là nhiệt độ khí hậu đều thống nhất với suối nước nóng ở đất liền Nam Cực. Định kỳ sẽ có tội phạm chiến tranh bị đưa tới đây, cung cấp cơ thể người cho bọn họ làm thí nghiệm.”

Thạch hiểu ra: “Chính là hòn đảo này.”

“Ừ.” Ông cụ Hình gật đầu: “Sau khi nước Đức thất bại ở chiến tranh thế giới thứ hai, có tư liệu liên quan đến hòn đảo này, cũng tính cả việc Hitler một khối đốt thành lịch sử, nhân viên phụ trách nghiên cứu trên hòn đảo này đã hoàn toàn bị quên lãng. Nơi này bởi vì chặt đứt nguồn cung cấp tài nghuyên, cũng rơi vào đường cùng…”

Thạch nghi ngờ hỏi: “Vì sao ngài biết những chuyện này?”

“Từ mấy năm trước, khi ta truy bắt một kẻ phản bội Hồng môn, thì nhận được tín hiệu cầu cứu đứt quãng ở hòn đảo này, sau đó mới tìm thấy nơi này. Nhưng những người ở đây đã chết hết, tín hiệu cầu cứu là do thiết bị máy móc hẹn giờ gửi đi, chỉ còn lại vài trang ghi chép trong bản nháp về những chuyện xảy ra khi đó.”

“Sau đó thì sao?” Thạch nhạy bén hỏi đến cùng: “Nơi này trở thành căn cứ bí mật khác của Ám Đường sao?”

Ông cụ Hình cũng được coi là người sáng lập nên Ám Đường Hồng môn, có đức độ và uy tín rất cao ở Hồng môn. Ông ta không ngừng thu nạp người tài cho Hồng môn, mà sau khi để Tiêu Mặc Ngôn trở thành đường chủ, ông ta càng giống như “rồng thần thấy đầu mà không thấy đuôi”. Cho nên, Thạch hoàn toàn có lí do nghi ngờ.

Tầm mắt của ông cụ Hình có chút xao lãng: “Làm gì có! Cũng chỉ là đôi khi trở lại tham quan mà thôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc