TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 239

Trong phòng, sắc mặt Bảo Ngọc phờ phạt, cơ thể co rúc ở trong chăn, mặc dù đã được tiêm thuốc giảm đau, vẫn không dám động, động một cái, liền đau đến mức hận không thể lập tức chết đi.

Tiêu Mặc Ngôn đi tới, nằm ở sau lưng cô, nhẹ nhàng ôm eo cô, ôn nhu nói: “Bảo Ngọc, đừng sợ, tôi ở bên cạnh em…”

Sau này, sẽ vẫn luôn ở bên.

Bảo Ngọc mở đôi mắt mơ hồ ra, nhếch khóe miệng, ngay cả muốn cười với anh, cũng trở nên hết sức khó khăn.

“Tiêu Mặc Ngôn, em muốn gặp Vy Hiên.”

Tiêu Mặc Ngôn đáp lại: “Tôi lập tức cho người đón cô ấy tới.”

Vy Hiên đang có một cuộc phỏng vấn, nhận được điện thoại Thạch gọi tới, ngẩn ngơ ngay cả nội dung muốn phỏng vấn tiếp theo cũng quên. Cô ấy lập tức trì hoãn tất cả công việc, đối tượng phỏng vấn thật vất vả mới hẹn được gạt qua một bên, cấp tốc chạy tới đường Hằng Nguyên.

Vy Hiên mím chặt đôi môi, chợt lên tiếng: “Chỉ sợ, cô ấy quá kiên cường.”

Thạch nhắm mắt lại, không nói lời nào.

Đến tầng 39, anh ta dẫn Vy Hiên tiến vào, đi tới phòng ngủ.

Ngẩng đầu nhìn thấy Vy Hiên, Tiêu Mặc Ngôn cúi người, hôn một cái lên trán Bảo Ngọc: “Cô ấy tới rồi.”

Bảo Ngọc mở mắt ra, thấy Vy Hiên, giọng nói nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi cô ấy: “Chào, Vy Hiên… Xin lỗi, tớ không đứng dậy nổi… Cậu không ngại qua đây ngồi chứ?”

Thấy gương mặt Tiêu Mặc Ngôn bị dày vò không nhẹ, nhìn người trên giường thêm chút nữa, hai tay Vy Hiên hung hăng níu chặt vạt áo, không để cho tâm trang lộ ra phân nửa. Sau đó đi tới, hướng về phía cô cười một tiếng: “Nha đầu, cậu cứ lười biếng nằm ì trên giường thế.”

Tiêu Mặc Ngôn và Thạch lui ra ngoài, Vy Hiên ngồi bên cạnh cô, nhìn gò má cô tái nhợt đến mức không có một chút sức sống, đau lòng nói: “Aiya, thật sự hết cách với nha đầu nhà cậu, sao lại không biết chăm sóc thật tốt cho mình chứ?”

Bảo Ngọc rúc vào trong chăn, đôi mắt phượng không thấy tinh thần, nhưng càng khiến người ta đau lòng: “Vy Hiên, tớ muốn cậu giúp tớ một chuyện. Có thể giúp tớ, cũng chỉ có cậu.”

Nếu như không để ý đến tình huống của Bảo Ngọc, Vy Hiên thật sự rất muốn hút một điếu thuốc, để vị cay đặc biệt của thuốc lá, làm tê liệt tâm trạng của cô ấy.

Sau khi không ngừng ổn định lại, cô ấy cười một tiếng: “Chuyện gì, nói đi.”

……

Lúc Vy Hiên đi ra, vẫn luôn nhíu chặt chân mày, sắc mặt bình tĩnh.

Trương Thịnh Hải đỏ mắt đi tới: “Chị tôi… Nói gì không?”

Vy Hiên khép chặt con ngươi, hồi lâu, lắc đầu một cái: “Cũng không nói gì.”

Lúc này, cô ấy nhận được điện thoại bên biên tập, chủ biên đang ở bên kia nổi giận, tâm tình cô ấy không tốt, lười nghe, trực tiếp cúp máy. Quay đầu liếc mắt nhìn cánh cửa kia, cô ấy do dự, nói: “Bảo Ngọc có tình huống gì, lập tức thông báo cho tôi.”

Thạch muốn tiễn cô ấy, cô ấy không cho, nói muốn yên tĩnh một mình.

Trương Thịnh Hải đi theo Tiêu Mặc Ngôn, vào phòng trong, thấy em trai, Bảo Ngọc biết, chuyện mình sợ không giấu được, vẫn dặn dò cậu: “Trước hết đừng nói cho ba.”

Trương Thịnh Hải cắn chặt răng: “Chị, em biết.”

Ở cạnh cô một lúc, Trương Thịnh Hải mới rời đi. Cậu rất rõ, chị bây giờ muốn nhất là ở cùng Tiêu Mặc Ngôn.


Chương 240


Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!

Bình luận

Truyện đang đọc