TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 390

Nguyễn Thanh Mai mở to mắt, nằm bên cạnh con trai mình với vẻ mặt kì dị, bộ dạng đó cũng không biết là đang hối hận hay là sợ hãi nữa.

Mộc Mộc đưa đôi bàn tay nhỏ run rẩy tiến sát đến khuôn mặt bà, rồi giúp bà nhắm đôi mắt đang mở toang lại…

Bên trong đại sảnh vẫn là một mảng chết chóc, đám người Đinh Khiên vẫn đang chằm chằm quan sát nhất cử nhất động của gã đàn ông kia.

Chị Điềm siết chặt chiếc phi tiêu trên ngón tay mình, cô hạ giọng căn dặn: “Tiểu Cường, nổ súng vào bên cạnh hắn để phân tán sự chú ý của hắn, chỉ cần hắn ta xuất hiện sơ suất thì tôi sẽ có cơ hội!”

“Ừm.” Tiểu Cường đáp một tiếng rồi quyết đoán giơ khẩu súng tiểu liên lên.

Trái tim Trương Thịnh Hải như muốn xông lên đến cổ họng, hai mắt cậu chi chít những tia máu đỏ tươi. Những giọt mồ hôi trên trán của Đinh Khiên cũng rơi xuống từng giọt.

Thực lực của Ngọc Diệp tuyệt đối có thể xếp vào top ba ở Hải Thiên Đường, đặc biệt là trong cận chiến, rất ít khi có đối thủ. Có thể thấy rằng những vết thương trên cơ thể cô đều là do bị đấm rất mạnh, điều đó cho thấy gã đàn ông này mạnh đến nhường nào!

Chính vào lúc Tiểu Cường định nổ súng, đối phương chợt nở một điệu cười trầm thấp đầy hờ hững.

Tiếng cười triền miên, buồn bã mà cũng ai oán như đang khóc lóc kể khổ.

Ánh mắt chị Điềm chợt thay đổi, cô cất giọng trầm thấp: “Tiểu Cường, khoan đã!”

“Ừm!” Đôi mắt của Tiểu Cường híp lại, anh giơ súng lên nhưng không có bất kì hành động nào.

“Những người trung thành như vậy là những gì mà hắn có sao?” Người đàn ông như đang độc thoại, thanh âm không lớn nhưng trong màn đêm tĩnh mịch vẫn có thể truyền đến bên tai của mỗi một người một cách rõ ràng.

“Bởi vì…sợ hắn, hay là tội nghiệp cho hắn?”

Lỗ chân lông trên cơ thể của đám người Đinh Khiên đều giãn nở cả ra, lòng bày tay ngập tràn những tầng mồ hôi, bọn họ đã chuẩn bị xông vào để cứu người vào bất cứ lúc nào. Nhưng hắn ta càng bình thản thì bọn họ lại càng phải cẩn thận, sinh mạng của Ngọc Diệp đang ở trong tay đối phương, bọn họ không thể sai và cũng không được phép sai!

Chính vào lúc này, trên tay gã đàn ông chợt có thêm một con dao găm, trên cán con dao được khảm một viên đá sapphire sáng chói và bí ẩn, tỏa sáng rực rỡ trong đêm.

Lưỡi dao sắc bén chạm sát vào cổ Ngọc Diệp, chỉ cần một chút xíu lực là đã có thể khiến cho chiếc cổ mảnh khảnh của cô đứt thành hai mảnh.

“Không—” Tiếng hét của Trương Thịnh Hải như xé tan tim phổi, cậu giơ súng lên nhưng vẫn không dám bóp cò.

Mái tóc dài của Ngọc Diệp đang bị hắn túm lấy, cô có thể cảm nhận được sự mát lạnh ở trên cổ mình nhưng không hề có chút sợ sệt nào cả, ánh mắt cô chỉ tràn ngập lưu luyến nhìn Tiểu Hải Tử ở đối diện mình, khoé môi mấp máy khó khăn, cuối cùng cũng chỉ có thể thốt ra được một chữ khàn đặc: “Đi…đi…”

Bọn họ đều không phải là đối thủ của người đàn ông này, nếu như ở lại thì chỉ có con đường chết cùng với cô mà thôi!

Ánh mắt kiên trì mà cố chấp rơi thẳng lên người của Trương Thịnh Hải, dưới đáy mắt đó còn có chất chứa những lời nói nhẹ nhàng mà có nói mãi cũng không hết.

Cô khao khát được nói cho cậu ấy biết, những ngày tháng được ở bên cậu chính là khoảng thời gian mà cô hạnh phúc nhất, cô không phải là sát thủ Ngọc Diệp của ám đường Hồng Môn, cô chỉ là một Đào Nhi đơn thuần vui vẻ mà thôi.

Vì để mua đồ ăn vặt cho cô mà cậu có thể đi làm thêm khắp nơi, mỗi lần nhìn thấy cô vui vẻ ăn đồ mà cậu mua thì trên gương mặt cậu lại bất giác hiện lên một nụ cười sạch sẽ.

Cậu biết đó, mỗi lần mà cậu ra ngoài làm thêm, cô đều luôn âm thầm ở bên cạnh cậu…

Bình luận

Truyện đang đọc