TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 542

Mãi cho đến khi những xúc tua kia cũng muốn kéo anh đi để hóa thành chất dinh dưỡng cho cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực, anh mới tỉnh táo lại, cứng ngắc nghiêng đầu, con ngươi dần dần siết chặt nhìn vào trong màu xanh biếc xinh đẹp quỷ dị kia, một người khác đang bị khóa bên trong.

Tiêu Tuyệt nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt, mặc dù kết quả này đúng như những gì anh ta mong đợi.

Nhưng, tận mắt nhìn cô bị kéo đi, trái tim anh ta giống như bị kim châm độc đâm vào, chất độc xâm nhập, đầu tiên là đau, sau đó tê liệt, và cuối cùng vẫn là nỗi đau đớn phân thành từng mảnh nhỏ kéo dài vô tận.

Tiêu Mặc Ngôn xoay cổ tay, chặt đứt những thứ quấn lấy tay chân anh. Anh đứng lên, đối mặt với Tiêu Tuyệt, khuôn mặt không chút gợn sóng, trong ánh mắt hiện lên sự tiêu điều, ý định giết người không chút tiếng động bộc lộ rõ ràng, lại thêm tiếng ken két, giống như tiếng thì thầm.

Anh sẽ tận tay gi ết chết anh ta, một người khác của anh, một bản thân khác của anh, một…

Người cũng muốn nhận được sự cứu rỗi từ Bảo Ngọc giống anh.

Bảo Ngọc không biết mình bị kéo đi đâu, tầng hầm này đã bị Cỏ Nam Cực mọc lan tran chiếm giữ, thậm chí còn không biết nó chui từ đâu ra, hình thành một cung điện ngầm thuộc về chúng nó, rậm rạp, khiến người nhìn thấy mà da đầu tê dại.

Cô giãy dụa nhưng lại không có một chút tác dụng nào.

Cuối cùng cô bị kéo tới trên một mảng Cỏ Nam Cực, xúc tua dưới người cô đang không ngừng di chuyển, lúc lướt qua làn da mang cảm giác ẩm ướt, khó chịu.

Bảo Ngọc vươn tay bắt lấy mấy dây leo, muốn cố gắng kéo chúng nó ra để thoát thân. Những những thực vật này giống như có linh hồn, chỉ cần bị cô bắt lấy thì sẽ yên tĩnh, không động đậy, một khi tay cô buông ra thì lại tự do di chuyển.

Nhất định là do cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực chết tiệt kia đang khống chế!

Cho dù thần kỳ, cho dù khó tin, Bảo Ngọc cũng không rảnh mà cảm thán, trong lòng cô đang hiện lên một ý nghĩ điên cuồng, chính là giết nó!

Giết sinh vật kh ủng bố này!

Dưới chân đột nhiên lại bị siết chặt, cô lại bị kéo đi.

Kéo hơn mười mét, cuối cùng cô nhìn thấy cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực có thể bao quanh bởi năm, sáu người!

Từ chỗ rễ của nó vươn ra vô số nhưng xúc tua to bằng cánh tay trẻ em đang tìm kiếm vật thể cung cấp chất dinh dưỡng cho nó. Cái đáng sợ là, trong cơ thể của nó có thể nhìn thấy rõ vài hình dáng con người! Hơn nữa, đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, không ngừng bị biến dạng, cuối cùng, biến thành một bãi máu loãng, trở thành chất dinh dưỡng cần thiết cho nó. Sau khi hấp thụ xong, màu sắc của cơ thể nó bắt đầu chuyển sang màu xanh biếc, trong suốt, tràn đầy sức sống.

Bảo Ngọc nhìn tất cả những thứ này mà kinh ngạc đến ngây người, cô biết, người bên trong đều là những anh em của Hải Thiên Đường!

Cô cũng từng bị nó “nuốt” vào trong bụng, nhưng không bị hấp thụ nhanh như vậy! Bởi vì nó đã trải qua biến dị sao?

Ý nghĩ lúc trước của cô có lẽ quá ngây thơ, cô đang trong tình huống không có vũ khí hữu dụng nào để chống lại nó, ngay cả tự bảo vệ mình còn khó, sao có thể gi ết chết nó đây?

Sau khi cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực tiêu hóa hết các “chất dinh dưỡng” này, nó lại hướng xúc tua về phía mục tiêu kế tiếp, Bảo Ngọc.

Bảo Ngọc muốn cởi bỏ những trói buộc quấn quanh mắt cá chân trong tuyệt vọng, nhưng cứ như nó sinh ra từ đó, càng quấn càng chặt. Mắt thấy sắp bị kéo tới trước mặt cơ thể mẹ, cảm nhận được cơ thể sống tới gần, cơ thể mẹ của Cỏ Nam Cực vốn cứng rắn bỗng bắt đầu biến mềm và dính, một khe hở tựa như “cái miệng” xuất hiện, không ngừng mở rộng, cho đến khi có thể nhét vừa một người, Bảo Ngọc bị kéo lê qua…

Bình luận

Truyện đang đọc