TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 302

Tiêu Mặc Ngôn chiều chuộng nhéo má cô: “Em vui là được.”

Nghê Thư ở một bên hừ lạnh: “Thật buồn nôn, muốn ngấy thì về phòng.”

Bảo Ngọc ngượng ngùng cười, ánh mắt rơi trên người Chu Nại Diên, cô khẽ nói: “Gieo nhân nào gặt quả náy, đây là kinh nghiệm của tôi, thử tiếp nhận đi.” Dựa vào Tiêu Mặc Ngôn, cô khẽ nói: “Em buồn ngủ rồi, muốn quay về ngủ.” Tiêu Mặc Ngôn đáp một tiếng, đỡ cô về phòng.

Nghê Thư làm việc hiểu suất rất cao, phá đứa con trong bụng Chu Nại Diên, chỉ là chuyện tính bằng phút, còn nhanh hơn các quảng cáo ba phút không đau tuyên truyền tràn lan bên ngoài.

Chu Nại Diên nhận tiền làm việc, đây là một cuộc giao dịch, cho nên, không tồn tại bất cứ tình cảm nào.

Thậm chí ký ức thời gian gần đây của Chu Nại Diên, Nghê Thư sử dụng châm cứu để làm hỗn loạn trí nhớ gần đây của cô ta, cho dù không thể xóa bỏ hoàn toàn, cũng sẽ làm cô ta không có cách nào nhớ những chuyện xảy ra. Thậm chí thù lao lần mang thai hộ này, Bảo Ngọc một đồng cũng không thiếu, trả toàn bộ cho cô ta. Đối với Chu Nại Diên mà nói, chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng, đây là kết cục tốt nhất. Có lẽ, cô ta sẽ nhớ ra tất cả những việc xảy ra hôm nay, nhưng những dạy dỗ này đủ để làm cô ta nhận ra, cô ta muốn gì, cô ta có năng lực đạt được gì, không phải thứ cô ta nên mơ tường, tốt nhất tránh xa.

Đứng ngoài phòng bệnh điều trị tích cực, nhìn người phụ nữ gầy còn da bọc xương bên trong, Bắc Khởi Hiên trầm giọng hỏi: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”

“Trong người bệnh nhân có thành phần doping, có thể duy trì đến hiện tại đã là kỳ tích rồi. Thân thể cô ấy thực sự quá suy yếu, căn bản không có cách nào tiếp nhận trị liệu, cho nên, cần phải điều dưỡng tốt thân thể cô ấy trước, mới loại bỏ độc tố còn dư trong cơ thể.”

Bắc Khởi Hiên không hỏi nhiều nữa, đẩy cửa đi vào.

Đỗ Thu Nghi mở đôi mắt to vô hồn, ánh mắt từ từ quay lại, nhìn anh ta, nước mắt từ từ chảy ra, giọng nói khàn khàn sớm đã không còn lảnh lót như trước kia: “Hiên, em không nghĩ tới còn có thể gặp được anh.”

Ánh mắt Bắc Khởi Hiên phức tạp, đứng bên giường, không có động tác gì: “Tôi lập tức sắp xếp người, đưa em ra nước ngoài, nếu không, họ sẽ không bỏ qua cho em.”

“Không.” Đỗ Thu Nghi gấp gáp, lập tức ho khan mãnh liệt, Bắc Khởi Hiên nhướn mày, vội rót ly nước cho cô ta, Đỗ Thu Nghi lại nắm anh ta: “Hiên, đừng đưa em đi… em không muốn lại rời xa anh…”

Bắc Khởi Hiên lại rũ mắt: “Thu Nghi, không thể rồi.”

Đỗ Thu Nghi khóc lắc đầu, lại không nói ra được tiếng nào.

“Tôi không có cách nào tha thứ cho em, cứu em, chỉ là vì nhớ tình nghĩa trước đây.” Mắt anh ta u ám, không còn độ ấm, nhàn nhạt nói: “Từ bây giờ bắt đầu, chúng ta là người qua đường, không cần có bất kỳ quan hệ nào.”

Anh ta xoay người muốn đi, Đỗ Thu Nghi gấp gáp, muốn giữ anh, cơ thể trực tiếp té xuống giường, nằm sấp trên mặt đất, lại không thể leo lên: “Hiên, đừng đi… đừng bỏ lại em một mình…”

Bước chân Bắc Khởi Hiên khựng lại, không quay đầu, mà giọng nói không chập chùng: “Chăm sóc tốt chính mình đi.”

Nói xong, kéo cửa đi nhanh ra ngoài, khe cửa truyền ra giọng nói thảm thiết của Đỗ Thu Nghi: “Đừng! Đừng đi! Hiên…”

Ra khỏi bệnh viện, Bắc Khởi Hiên đi lấy xe, đối diện đường đột nhiên đi tới một chiếc xe chống đạn màu đen, xông thẳng về phía anh ta. Mắt Bắc Khởi Hiên híp lại, tay sờ bên hông, lúc nào cũng chuẩn bị rút súng ra.

Xe “kít” một tiếng dừng lại, cửa mở, lúc nhìn thấy người bên trong, anh ta chấn động: “Là anh?”

Trong xe, là một người đàn ông uy mãnh dáng vẻ khôi ngô, đầu trọc, quần áo da màu đen, đeo kính đen. Lúc này đang ngồi ghế sau, bắt chéo hai chân, quần áo chỉnh tề chỉ là kéo mở khóa quần. Cô gái trẻ tuổi nửa người trên lõa lồ đang khom người giữa hai chân hắn, tư thái mi hoặc, trong miệng phun ra nuốt vào…

Bình luận

Truyện đang đọc