TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

CHƯƠNG 69

Bắc Khởi Hiên bỗng tóm chặt lấy bàn tay đang muốn thu về của cô, nét cười tàn nhẫn mà âm u, lại vừa mơ hồ thoáng qua một loại ham muốn mạnh mẽ nào đó!

Ham muốn chiếm giữ được cô.

“Em vẫn hiểu anh thật đấy!” Cơ thể mạnh bạo đè lên cô, ép cô sát vào góc tường, quây lại trong lồng ngực, ánh mắt càn rỡ, tay tựa như tình nhân, mân mê từng chút từng chút trên khuôn mặt cô, xoa lên đôi mày, cặp mắt, cái mũi, và cả đôi môi dụ người ta phạm tội của cô…

“Vậy giờ em đoán xem, tôi đang nghĩ gì?”

Bảo Ngọc siết chặt hai tay sát sườn cố chịu đựng, kiềm chế lồng ngực phập phồng, bỗng chốc, tầm mắt lướt qua bả vai anh, nhìn thấy người đứng cách đó không xa, cả người tức thì cứng ngắc.

Dường như cảm nhận được gì đó, Bắc Khởi Hiên chậm rãi xoay người…

Đêm khuya khoắt, đầu đường, một dáng người cô đơn đứng đó…

Giống như không thể hiểu nổi khung cảnh trước mắt, Tiêu Mặc Ngôn nghiêng đầu, ánh mắt ngây ngốc khó hiểu lẳng lặng nhìn về phía Bảo Ngọc, tựa như đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Bảo Ngọc gần như đẩy Bắc Khởi Hiên ra theo bản năng, hành động này, hoàn toàn chọc giận Bắc Khởi Hiên. Cô nóng lòng phủi sạch như vậy, giống như muốn chứng minh cái gì! Lẽ nào, so sánh với tên phế vật kia, trong mắt cô, anh quá quắt đến thế sao?

Bảo Ngọc bước nhanh tới chỗ Tiêu Mặc Ngôn: “Tiêu Mặc Ngôn, anh… Sao anh lại ở đây?”

Đôi mắt lạnh lẽo của Bắc Khởi Hiên bỗng híp lại, trong lòng chợt lạnh lẽo, khiến cơn thịnh nộ tích tụ nơi lồng ngực tràn ra, bùng nổ.

Ánh mắt gắt gao nhìn Bảo Ngọc, ngay lúc cô bước đến trước mặt, Tiêu Mặc Ngôn không nói một tiếng, nắm lấy cổ tay cô, sau đó rút khăn tay ra lau cho cô. Tất cả những nơi từng bị Bắc Khởi Hiên chạm đến, anh đều tỉ mẩn lau bằng sạch giống như tẩy đi một thứ gì đó bẩn thỉu.

“Tiêu Mặc Ngôn…” Bảo Ngọc nhẫn nhịn cảm giác nhoi nhói trên mu bàn tay, ngẩng đầu nhìn nét mặt chăm chú của anh, định nói gì đó, lại chỉ phí công há miệng.

Tận lúc lau đến vừa ý rồi, Tiêu Mặc Ngôn mới nhếch khóe miệng, để lộ ra một đường cong hoàn hảo, thuận tay ném chiếc khăn xuống đất, nắm tay cô, quay đầu bỏ đi.

Nhìn chằm chằm khăn tay trên mặt đất, Bắc Khởi Hiên bỗng nhiên bật cười, cười đến tràn ngập mỉa mai, tàn nhẫn: “Cậu lau sạch được hai tay cô ấy, có thể lau sạch được cơ thể bẩn thỉu của mình không?”

Bước chân Tiêu Mặc Ngôn chậm lại, hay mắt trừng lớn, đồng tử thoáng chốc co rút, bắt đầu xuất hiện những tơ máu đầy cuồng loạn.

Tựa máu đang lan ra.

Bàn tay nắm lấy tay Bảo Ngọc phút chốc liền thả lỏng.

“Tiêu Mặc Ngôn…” Bảo Ngọc chăm chú nhìn anh, lại ngoảnh đầu nhìn Bắc Khởi Hiên, sau cùng nụ cười hàm chứa sự bướng bỉnh, lẳng lặng chờ phản ứng của Tiêu Mặc Ngôn.

Tiêu Mặc Ngôn nhìn Bảo Ngọc, vươn tay vén sợi tóc lòa xòa xuống bên tai cô ra sau, dần thu lại đôi mắt đỏ ngầu sắc máu, đôi môi đỏ nở nụ cười mỉm tươi đẹp thuần khiết: “Ở đây đợi anh.” rồi xoay người rảo bước về phía Bắc Khởi Hiên.

Bắc Khởi Hiên liếc xéo anh, đáy mắt sắc bén, cố ý phô trương.

Đến trước mặt anh ta, Tiêu Mặc Ngôn áp sát, đôi mắt màu lưu ly không chớp lấy một lần khóa chặt lấy anh ta, dùng ngữ điệu thật bình thản, nhẹ giọng: “Dám nói thêm một chữ trước mặt cô ấy, tôi sẽ giết anh.”

“Hừm, sao cơ, cậu sợ cô ấy sẽ vứt bỏ cậu?” Bắc Khởi Hiên cười nHiên, không để tâm đến lời cảnh cáo, phong thái xấc xược, hận không thể nuốt sống anh. Tiến thêm một bước, khoảng cách giữa hai người sát lại, ánh mắt cận kề nhau: “Muốn đánh cược không? Cược sau khi cô ấy biết được chân tướng, có vứt bỏ cậu hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc