TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

CHƯƠNG 119

“Chín rồi, chín rồi, xem cậu vội kìa.” Thím Đỗ cầm cặp lồ ng đã múc cháo xong đưa cho cậu: “Nhớ rõ, trước khi thông hơi thì không thể ăn đồ linh tinh.”

“Thông hơi?”Trương Thịnh Hải sửng sốt, lập tức cười to: “Thím, thím nói thúi lắm!”

Thím Đỗ bật cười, chỉa đầu anh: “Đứa nhỏ này, trước mặt con gái nhà người ta, cũng không thể nói cái gì mà thúi lắm, người ta sẽ xấu hổ.”

“Hê hê, Đào Nhi sẽ không đâu.” Trương Thịnh Hải bọc cặp lồ ng xong rồi vẫy tay với thím Đỗ: “Cháu đi đây!”

Trong phòng, Bảo Ngọc hai tay chống hông, trừng mắt nhìn người đàn ông đang vô cùng thoải mái trước mắt, nheo mắt lại, cho dù dáng vẻ cô đang tức giận, nhưng khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp kia, thật sự rất đẹp.

Tiêu Mặc Ngôn nhìn, lại nhịn không được đưa tay vuốt nhẹ. Đôi lông mày thanh tú của Bảo Ngọc khẽ nhếch, đánh tay anh: “Tiêu Mặc Ngôn, sao anh có thể nói lung tung trước mặt ba và em trai em như vậy?”

“Anh không nói lung tung,” Anh chớp mắt, chỉ bằng chứng còn chưa tiêu diệt đằng sau: “Chúng ta ngủ cùng nhau.”

Bảo Ngọc nhịn không nổi vỗ nhẹ vào trán: “Chỉ trùng hợp ngủ ở trên một cái giường, chúng ta rõ ràng trong sạch, không làm gì cả, chỉ vậy mà thôi!”

Tiêu Mặc Ngôn gần sát vào cô, đôi mắt quyến rũ lóe ra một tia sáng, giống như thú tính trong cơ thể đang sống lại: “Em đang trách tôi?”

Anh đột nhiên tới gần, khiến Bảo Ngọc phản ứng không kịp, giật mình thất thần: “Trách anh cái gì?”

Những ngón tay dài quấn quanh ngọn tóc cô, cuộn tròn, xoắn lại rồi lại buông ra, khẽ thì thầm: “Trách tôi, không làm gì cả.”

“Mới không có!” Bảo Ngọc lui ra phía sau một bước, bảo trì một khoảng cách an toàn với anh, hai má cũng không không chịu thua kém mà đỏ lên: “Tiêu Mặc Ngôn, trong đầu anh không được phép chứa những suy nghĩ này!”

Anh nghiêng đầu, chỉ chỉ vào đầu của mình: “Chỗ này, chỉ chứa em.”

“Vậy… vậy cũng không cho anh suy nghĩ linh tinh!” Bảo Ngọc cùng đường, cho dù có nhanh mồm nhanh miệng cũng không thể tranh luận lại lối suy nghĩ khác người của anh, đẩy anh vào phòng tắm: “Mau đi rửa mặt, lát nữa còn ra ngoài ăn sáng.”

Sau khi đẩy mạnh anh vào, Bảo Ngọc thu dọn phòng sạch sẽ, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Tiêu Mặc Ngôn đi ra, chỉ có tiếng nước ào ào. Cô nghi ngờ bước đến cửa, gõ gõ: “Tiêu Mặc Ngôn?”

Bên trong không có tiếng đáp lại, Bảo Ngọc cau mày: “Em đi vào nha!” Sợ anh ra xảy ra việc gì ngoài ý muốn, lập tức đẩy cửa ra…

Trước mắt, vòi nước đang ch ảy nước ào ào, Tiêu Mặc Ngôn đang đứng trước bệ rửa mặt, trong tay cầm khăn mặt của cô đang cọ cọ xoa xoa trên mặt mình, bộ dáng thoải mái nheo đôi mắt lại, tựa như con mèo nhỏ đang được chủ nhân vuốt gãi.

Bảo Ngọc lập tức ngây dại, cho dù anh chưa làm gì cả, nhưng bức tranh này thấy thế nào cũng đều là tình cảm mãnh liệt b ắn ra bốn phía, hương diễm nóng bỏng, khiến cho người ta miên man suy nghĩ… Tóc gáy toàn thân dựng đứng, không muốn anh tiếp tục làm bậy nữa, Bảo Ngọc tiến lên một bước, lấy chiếc khăn mặt đi: “Nếu không nhanh lên, em đi ăn sáng một mình!”

Tiêu Mặc Ngôn quay lại, hai má ửng đỏ khác thường, ngọn lửa dưới đáy mắt bị đè nén, đôi khi có một ngọn lửa nhỏ bùng cháy, làm hai mắt anh sáng lên. Trong lòng Bảo Ngọc run lên, theo bản năng lui ra phía sau: “Anh rửa nhanh lên đi.” Nói xong đang muốn đi, nhưng cánh tay dài của Tiêu Mặc Ngôn đã sớm vươn lại đây, giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, khuôn mặt đẹp trai cọ cọ sau gáy cô, mũi mấp máy, thở ra hơi thở nóng bỏng: “Bảo Ngọc, khó chịu.”

Bình luận

Truyện đang đọc