TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 326

Bảo Ngọc thở nhẹ một tiếng, muốn lấy đồ ngủ để che chắn bản thân thì trên đỉnh đầu lại phát ra một tiếng cười trầm thấp: “Vừa rồi đều đã nhìn thấy hết rồi mà em còn che làm cái gì.”

Bảo Ngọc đặt hai tay lên ngực, mặt đỏ ửng. Hai dái tai của cô rất đỏ, giống như chảy máu. Cô gắt lên: “Đừng nói.”

Anh theo lời cô không nói tiếng nào nhưng ánh mắt vẫn còn lưu luyến trên người của cô, dừng lại trên vết thương của cô, ánh mắt anh lập tức trở nên vô cùng đau xót.

Anh bế cô vào phòng tắm và đặt cô xuống bồn tắm mát-xa lớn. Bảo Ngọc rất gầy, nằm ở nơi đó có cảm giác vô cùng hoảng loạn, lông mày nhíu chặt lại. Ngay lập tức phía sau cô có một bức tường thịt chống đỡ giúp cô cảm thấy thoải mái khi dựa vào.

Quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt mang ý cười của anh, Bảo Ngọc nở nụ cười, nhẹ nhàng nằm trong vòng tay anh, hưởng thụ những sự va chạm nhẹ nhàng của dòng nước.

“Vào lễ Giáng Sinh, chúng ta tổ chức đám cưới đi.” Anh nói

Bảo Ngọc thoải mái nheo mắt nhẹ giọng nói: “Anh quyết định là được rồi.”

Anh suy nghĩ: “Vậy quyết định ngày đó đi.”

Cô cười: “Được!”

Cho dù là đăng kí kết hôn hay là làm đám cưới cũng không cần tổ chức quá rườm rà nhưng chính những thứ thực tế như này mới có cảm giác đủ chân thật, chân thật đến mức khiến cô cảm giác đây mới được gọi là hạnh phúc.

Hai tay anh du ngoạn trên cơ thể cô, đôi khi phối hợp với dòng nước giúp cô xoa bóp.

Cứ như vậy ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, ở một nơi sáng sủa như thế này, Bảo Ngọc cảm thấy rất thẹn thùng. Cô cúi đầu không chịu quay người lại. Lúc này một loạt những nụ hôn ướt át in sau gáy cô, chúng ngày càng dày đặc hơn.

Tiêu Mặc Ngôn chưa bao giờ thích một người đến như vậy, anh thực thích điều đó và không bao giờ muốn rời khỏi cô. Sự chiếm hữu khủng khiếp này làm anh giật mình! Cứ nhìn thấy cô anh lại muốn cô và những ý nghĩ ấy càng ngày càng trở nên lớn hơn trong tim anh. Nếu anh không cố gắng áp nó xuống, anh thực sự rất sợ sẽ dọa đến cô.

Nhưng cô lúc này trước mặt anh lại trần truồng như một đứa trẻ sơ sinh khiến anh không thể kìm nén được, anh rất muốn hung hăng giữ lấy cô.

Hai tay xuyên qua nách cô nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa nơi mềm mại của cô. Bảo Ngọc hô hấp có chút hỗn loạn. Cái loại cảm giác nóng rực này lại bị anh khơi gợi lên lần nữa.

“Bảo Ngọc….” Anh ghé sát vào tai cô, trong giọng nói đầy sức quyến rũ mãnh liệt: “Vừa rồi là từ phía trước, bây giờ chúng ta thử từ phía sau được không?”

Bảo Ngọc trong phút chốc trừng lớn hai mắt: “Tiêu Mặc Ngôn!”

Cô nhìn chằm chằm anh, liên tục lắc đầu, học tính xấu rồi, anh thật sự học tính xấu rồi!

Tiêu Mặc Ngôn chớp mắt nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ quyến rũ giả vờ vô tội: “Sao em lại hung dữ với anh như vậy? Anh có rất nhiều tư thế muốn thử với em.”

“Câm miệng!” Bàn tay nhỏ bé của Bảo Ngọc che lấy miệng anh, hai má nóng lên như quả trứng vừa mới luộc xong.

Cảm giác được lòng bàn tay ẩm ướt đang bị anh dùng đầu lưỡi liếm. Bảo Ngọc kinh ngạc cuống quít lùi về phía sau. Tiêu Mặc Ngôn thực vui vẻ mà ôm cô: “Bảo Ngọc chúng ta thử từ phía sau được không?”

“Em… em không muốn!” Bảo Ngọc xấu hổ đến mức hận không thể đem mặt mình vùi vào trong nước chết đuối luôn cho rồi.

“Không thích?”

“Không thích!”

Bình luận

Truyện đang đọc