TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 490

Có sự bảo hộ của các người lớn nhà họ Tiêu, bất kể Tiêu Chính Thịnh là giữ lại hay khai trừ, địa vị tổng giám đốc của Tiêu Mặc Ngôn hoàn toàn không chịu ảnh hưởng. Cho dù trước đây Tiêu Chính Thịnh công khai đá Tiêu Mặc Ngôn ra khỏi công ty, thậm chí còn gióng trống khua chiêng lưu Bắc Khởi Hiên bên cạnh, nhưng sự thực, lúc Tiêu Mặc Ngôn lần nữa quay về công ty, vị trí tổng giám đốc của anh, vẫn kiên cố không ai dám lay chuyển.

Dương Châu Kiệt nói, đây chính là quyết đoán!

Hai người ra khỏi thang máy, Dương Châu Kiệt, Tiểu Tống, còn có Hà Thanh đã đi lên đón, Hà Thanh cười khúc khích nói: “Cậu Tiêu, nếu cậu còn không xuất hiện, tôi sắp đăng báo tìm người rồi!”

Tiêu Mặc Ngôn chỉ lướt nhìn cô ấy môt cái, bèn phóng khoáng đi qua.

Hà Thanh bất đắc dĩ cười, không sai, cô có thể xác nhận người này chính là cậu Tiêu! Quay đầu, liền nghênh đón Bảo Ngọc: “Cô đó, lâu như vậy cũng không liên lạc! Thật đáng đánh ~” Nói rồi, lại dùng khuỷu tay chọc chọc cô: “Nói, có phải trốn đi với Tiêu Mặc Ngôn để tạo em bé không?”

Tiểu Tống phì cười: “Giám đốc Hà, cô cũng quá thẳng thắng rồi!”

Hà Thanh liếc nhìn cô ấy: “Cô biết cái gì? Nửa đời trước của đàn ông dùng phụ nữ để trói chặt, nửa đời sau chính là dùng em bé!”

Mấy người cười nói đi vào, Bảo Ngọc ngước mắt thì nhìn thấy Chiêm Gia Linh, cô ấy đứng ở cửa, vẫn lão luyện như cũ, biểu cảm trên mặt ôn hòa rất nhiều, không còn nhằm vào cô như trước đây nữa.

“Giám đốc Tiêu, cô Trương.” Cô ấy không kiêu ngạo không siểm ninh chào hỏi hai người.

Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn lướt qua, nhìn như không thấy cô ấy, lướt qua cô ấy, đi vào. Trước đây từng làm việc chung, hiểu tính tình anh, Chiêm Gia Linh cũng không giận. Bảo Ngọc lại ấm áp cười: “Gia Linh, lâu rồi không gặp.”

Chiêm Gia Linh nhướn mày, Bảo Ngọc trước đây đều gọi cô là trợ lý, bây giờ gọi tên, thoáng chốc đã xóa bỏ ngăn cách trước đây, kéo gần khoảng cách. Cô cũng cong môi phóng khoáng: “Bảo Ngọc, hoan nghênh quay về.”

Lại về tới công ty, Tiêu Mặc Ngôn trực tiếp đi thẳng vào phòng làm việc, Dương Châu Kiệt cũng theo vào, báo cáo tình huống công ty trong khoảng thời gian không có anh. Hà Thanh và Bảo Ngọc nói chuyện một lúc, cũng quay về dưới lầu. Bảo Ngọc lấy ly ra, đến phòng trà nước rửa sạch, lúc này, Chiêm Gia Linh đến lấy ly cà phê: “Hơn một tháng này, nhất định xảy ra rất nhiều chuyện đi?” Cô ấy uống cà phê, giống như người bạn cũ.

Bảo Ngọc rửa xong ly, cũng pha ly cà phê: “Cũng được, có thể là quen cuộc sống thế này đi.”

Chiêm Gia Linh nhàn nhạt cười: “Có lúc, cuộc sống quá k1ch thích cũng không tốt, tim sẽ không chịu nổi. Cho nên, vẫn là an an ổn ổn tốt, mọi chuyện đều đừng quá phức tạp.”

Bảo Ngọc nghiêng đầu nhìn cô ấy, cảm thấy, lời cô ấy có thâm ý khác.

Uống cà phê xong, Chiêm Gia Linh nhìn cô chào hỏi: “Đợi lát nữa có vấn đề gì trong công việc, cô có thể tới tìm tôi.”

“Ừ, cảm ơn.” Bảo Ngọc uống cà phê, nhìn xung quanh, vẫn là hoàn cảnh quen thuộc, vẫn là những người quen thuộc. Đây hẳn chính là cuộc sống ổn định đi.

Chính vào lúc này, cô nghe thấy bên ngoài truyền tới giọng nói sắc bén: “Giám đốc Tiêu? Thật sự là buồn cười! Giám đốc Tiêu ở đây chỉ có một người, lúc nào thì lòi ra thêm một người nữa?”

Bảo Ngọc vừa nghe thấy giọng đã biết là ai, cô đặt ly xuống, đẩy cửa đi ra. Quả nhiên, nhìn thấy Kiều Nhã đang đứng ở cửa.

“Bà Tiêu.” Chiêm Gia Linh đi lên phía trước, cung kính nói với bà ta, bất kể đắc thế hay thất thế, bà ta vẫn là vợ giám đốc.

Kiều Nhã cười lạnh: “Gọi vị giám đốc Tiêu đó ra, tôi muốn mở mang một chút! Rốt cuộc là người nào, mới sẽ có tư cách ngồi ở vị trí tổng giám đốc này!”

Từ lúc có tin tức Tiêu Mặc Ngôn quay về công ty, bà ta lập tức chạy tới. Bà ta hận, hận anh ép con trai mình đi! Cho nên, chỉ cần có bà ta ở đây, anh cũng đừng mong sống tốt!

Bình luận

Truyện đang đọc