TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 336

Thu hồi tầm mắt, anh thấy Mãnh Hổ nằm ở đó mà không có chút sợ hãi, điều này vốn đã được chuẩn bị kĩ lưỡng.

“Lão Đại.”

Mãnh Hổ lười biếng mở mắt, nhìn Bắc Khởi Hiên, vẫy tay ra hiệu cho hai người phụ nữ kia lui xuống rồi ngồi dậy với một nụ cười. Không đợi Bắc Khởi Hiên mở miệng, người phụ nữ vừa tán tỉnh anh trong lúc tới đây liền chạy lại, lên án anh: “Lão Đại, anh ta dám coi thường em.”

Gương mặt đẹp trai của Bắc Khởi Hiên vẫn rất bình tĩnh, không nói một tiếng.

“Haha!” Mãnh Hổ cười to, sờ sờ cái đầu hói của mình: “Xem thường loại tiện nhân như cô thì có gì là kì lạ không?”

Người phụ nữ hừ một tiếng: “Bọn đàn ông thối tha các người chỉ biết bắt nạt tôi.”

Mãnh Hổ đẩy cô sang một bên, đứng dậy đi qua chỗ Bắc Khởi Hiên, ánh mắt âm trầm chậm chạp nheo lại: “Tôi ghét nhất là những người cứ nghĩ đến đồ vật của tôi, kể cả đó chỉ là thứ mà tôi chơi đùa.”

Bắc Khởi Hiên nhướn mày, ngay lấp tức hiểu được ý tứ trong lời nói đó.

Vừa rồi, những thứ kia chỉ là Mãnh Hổ thử anh mà thôi.

Ánh mắt Bắc Khởi Hiên như chim ưng nhìn chằm chằm vào anh ta. Những lời cảnh cáo của anh ta với mình, sao anh không hiểu được chứ? Tuy nhiên, Mãnh Hổ có thời gian để chơi đùa những mánh khóe này nhưng Bắc Khởi Hiên lại không hề quan tâm đến nó.

Anh ngồi xuống cái ghế bên cạnh, không biết là cố ý hay vô thức, vị trí này chính là vị trí ngắm đúng chỗ chết của Mãnh Hổ. Mãnh Hổ đều đặt mọi hành động của anh vào trong mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười hung ác, trong ánh mắt của con thú này lóe ra một tia sáng, lạnh lùng nhìn anh.

“Mãnh Hổ, người của anh đều đã bị người của Thiên Ma truy đuổi. Bây giờ ông lại chạy tới dưới mí mắt của Tiêu Mặc Ngôn. Ngay cả khi anh che giấu tốt như thế nào đi chăng nữa thì việc bị phát hiện ra chỉ là vấn đề thời gian.” Bắc Khởi Hiên không hề khách khí nói.

Mãnh Hổ nheo mắt cười lạnh, ngồi xuống đối diện với anh. Anh ta kéo người phụ nữ bên cạnh lại và ấn đầu cô ta xuống giữa hai chân mình. Người phụ nữ hiểu ý của hắn, ngoan ngoãn cởi bỏ dây lung của áo choàng tắm, cúi đầu xuống.

Ánh mắt Bắc Khởi Hiên xoẹt qua một tia chán ghét.

Đàn ông ham mê phụ nữ không có gì là đáng trách nhưng người giống như Mãnh Hổ, không phân biệt được tình huống mà tùy ý phát tiết như này quả thực là bừa bãi.

Một kẻ như này, có thể tin tưởng được sao?

Đầu người phụ nữ di chuyển lên xuống, thỉnh thoảng cô ta lại dùng ánh mắt quyến rũ nhìn về phía Mãnh Hổ.

“Hừ…” Mãnh Hổ hưởng thụ sung sướng, từ từ nhìn về phía Bắc Khởi Hiên: “Phái người tới địa bàn của bọn họ ở Hằng Nguyên, cùng lắm chỉ mất hơn 10 phút…Ưm..” Người phụ nữ dùng sức, hai má Mãnh Hổ hơi hơi trương hồng, hai tay nắm lấy mái tóc dài, cơ thể thẳng tắp: “Ha… Dám chọc tới tôi, vậy thì để cho bọn chúng đến xương cốt cũng không còn.”

Nghĩ đến Trương Bảo Ngọc, Bắc Khởi Hiên trong lòng lại run lên. Cô nhất định là đang ở cùng một chỗ với Tiêu Mặc Ngôn. Nếu Mãnh Hổ làm ra chuyện gì đó không hay, nhất định sẽ làm tổn thương đến cô.

Bắc Khởi Hiên hạ mí mắt, mỉm cười lạnh lùng nói: “Anh nghĩ có thể dễ dàng thổi bay nó như vậy sao? Chưa cần người của ông đến gần, có lẽ mộ của ông cũng đã xây xong. Đến lúc đấy còn chưa biết là ai không còn mảnh xương sót lại đâu.” Sau đó, anh thản nhiên cười: “Lần trước, tôi đã nhờ cảnh sát giúp đỡ mới có thể thuận lợi đi vào toàn nhà đó thăm quan. Tôi nghĩ, chỉ cần một lời nói của anh thì đã không phiền toái như vậy. Bọn họ nhất định sẽ mở rộng cửa, xếp hàng chào đón anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc