TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 293

Trên người lạnh run, cô ta co rúc lại, ôm chặt mình như muốn tìm hơi ấm. Đôi mắt trừng to, hoàn toàn là không hiểu, còn có sự phẫn nộ vì bị lừa gạt.

Cô ta đã chuẩn bị tiếp nhận đứa bé này, tại sao, người phụ nữ đó lại muốn quay về?

Tất cả mọi thứ đều bị làm xáo trộn, sự việc không nên như vậy, lựa chọn cô ta đến mang thai hộ, cô ta có thể mang thai đứa bé này, đây đều là duyên phận ông trời sắp đặt!

Đột nhiên, cô ta ngồi dậy. Người phụ nữ đó trở về, sẽ đuổi cô ta đi sao?

Chu Nại Diên không dám nghĩ tiếp, khoảng thời gian này ở đường hằng nguyên, cô ta sớm đã thích ứng với cuộc sống ở đây. Không cần phải đi làm, không cần phải sầu muộn vì tiền, đây chính là cuộc sống ổn định mà cô ta luôn mơ ước! Nếu bắt cô ta rời đi, cô ta lại phải quay về cuộc sống trước đây…

Nếu lại làm cô ta rời đi, cô ta lại phải sống cuộc sống trước đây…

Không, cô ta không muốn!

Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, mắt Chu Nại Diên trừng càng to, kéo chăn trùm trên người, một tiếng cũng không dám phát ra.

Cửa mở ra, Nghê Thư nhìn vào bên trong, khóe môi cong lên đường cong kỳ dị. Cô vòng hai tay trước ngực, tiêu sái đứng ở cửa: “Cô hẳn biết rồi đi, con hồ ly tinh đó về rồi.”

Cả người Chu Nại Diên cứng đờ, cắn chặt môi, rúc trong chăn không phản ứng.

Nghê Thư cúi đầu cười: “Mặc dù, tôi không thích hồ ly tinh, nhưng, tôi càng không thích chuột tinh.” Cô muốn đi, vừa xoay người lại dừng lại: “A đúng rồi, nếu tôi là cô, sẽ thu dọn đồ đạc trước, miễn cho lúc rời đi trễ nãi thời gian.”

Cửa lại đóng lại.

Nước mắt lại không khống chế rơi xuống, Chu Nại Diên nắm chặt chăn, khóc lên.

Đây không phải kết quả cô ta muốn, không phải…

Bầu không khí bên ngoài rất náo nhiệt, cũng bất kể có phải sáng sớm không, Đinh Khiên lấy bia trong tủ lạnh ra, đưa cho Thạch và Nghê Thư: “Đến, chúc mừng một chút!”

Thạch và Nghê Thư hoàn toàn sảng khoái tiếp nhận, ngưỡng cổ uống hết.

Thạch ngoái nhìn Nghê Thư: “Là cô sắp xếp sao?”

Đinh Khiên cũng lập tức lấy lại tinh thần: “Nghê Thư, rốt cuộc là chuyện thế nào? Mau nói cho chúng tôi!”

Nghê Thư lắc lắc bia trong tay, như cười như không nói: “Tôi chỉ là đề nghị, có muốn làm vật thí nghiệm cho tôi không, cô ấy lại đồng ý.” Nâng ly: “Đơn giản như vậy.” Sau đó, lại rót một lon.

Thạch ý tứ sâu xa nhìn cô: “Cảm ơn.”

Đinh Khiên chậc chậc ra tiếng: “Không nghĩ tới, người có tình có nghĩa nhất Hồng Môn, lại chính là phù thủy trong miệng mọi người a!”

Nghê Thư cau mày: “Phù thủy?”

Đinh Khiên tự biết lỡ miệng, vội chuyển đề tài: “Đến, uống bia uống bia!”

Nghê Thư đột nhiên nắm cổ áo anh ta: “Nói rõ cho tôi, tôi sao lại trở thành phủ thủy rồi?!”

Không nhìn ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Đinh Khiên, Thạch cầm bia đến một bên, Đinh Khiên cười chế nHiên hai tiếng: “Anh em bình thường cũng chính là đùa trong nhóm, không ảnh hưởng toàn cục…”

“Vậy thì nói với chuyện ảnh hưởng tiểu cục!” Nghê Thư ngoài cười trong không cười: “Nói!”

“Khụ khụ… Họ gọi cô là phù thủy, là cảm thấy cô ngày thường vui buồn thật thường, nói trở mặt thì trở mặt, lúc tức giận, xuống tay lại không nặng không nhẹ, là đàn ông đều sợ cô, giống như phù thủy không thể gả đi chỉ biết làm giả thần giả quỷ…”

Bình luận

Truyện đang đọc