TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 434

Đôi mắt phượng nhắm chặt lại rồi lập tức trở nên kiên định, nếu đã quyết định phải nhìn thì bất kể là kết quả thế nào, cô cũng sẽ thừa nhận!

Bảo Ngọc hạ quyết tâm, dứt khoát kéo lớp da người, mặt nạ trên mặt anh ta xuống…

Một gương mặt đẹp trai tới mức không thể bắt bẻ được cứ vậy mà hiện ra trước mắt cô, gương mặt đẹp như vậy, quen thuộc đến mức cho dù cô có nhắm mắt lại cũng sẽ vẽ ra được!

Bảo Ngọc trợn trừng mắt không thể tin nổi. Trong chớp mắt đó, cô cho rằng mình đã xuyên qua. Xuyên qua thời không, xuyên qua địa điểm, lại trở về bên cạnh người đàn ông mà cô ngày đêm mong nhớ!

Người nằm trước mắt không phải là Tiêu Mặc Ngôn thì là ai chứ?!

Không trách được cô cảm thấy anh ta quen thuộc như vậy, chỗ nào cũng lộ ra một cảm giác quen thuộc lâu ngày không gặp! Bảo Ngọc vừa kích động muốn nhào tới trước lại lập tức dừng lại.

Không, anh ta không phải là Tiêu Mặc Ngôn!

Tuy hai người giống nhau tới 99%, nhưng Bảo Ngọc vẫn nhận ra được anh ta không phải là Tiêu Mặc Ngôn.

Không phải cô phán đoán từ vẻ bề ngoài mà là một cảm giác, một cảm giác mà ngay cả bản thân cô cũng không thể nói rõ ràng được. Nếu là trước khi sống lại, gặp phải hai người giống nhau như vậy, cô không nhận ra cũng là bình thường. Bởi vì khi đó người cô yêu sâu sắc là Bắc Khởi Hiên, căn bản không rảnh lãng phí sức lực trên người đàn ông khác ngoài anh ta. Nhưng bây giờ lại khác, cô yêu Tiêu Mặc Ngôn, mỗi tế bào trên người cô đều đang yêu, tình cảm tới cực hạn như vậy làm sao có thể cho phép cô mắc sai lầm được?

Người trước mắt tất nhiên rất giống Tiêu Mặc Ngôn, nhưng anh ta không phải là anh.

Bảo Ngọc chợt nghĩ tới điều gì đó. Không phải gương mặt này cũng là mặt nạ do anh ta đeo lên chứ? Lại giống như lúc ở bờ biển hôm nay vậy! Sau khi xé lớp mặt nạ kia ra lại lộ ra một mặt nạ khác!

Bảo Ngọc mang hi vọng lại thò tay ra, muốn bóc lớp mặt ngụy trang thành Tiêu Mặc Ngôn này… Nhưng cô thất vọng rồi.

Bảo Ngọc ngơ ngác ngồi dưới đất nhìn người đối diện, chưa bao giờ cô thấy bối rối như giờ phút này.

Cô không tin trên đời sẽ có chuyện đụng mặt trùng hợp như vậy. Cùng dáng người, cùng tuổi tác, cùng gương mặt lại hiểu rõ về một người khác như vậy, xác suất trùng hợp này cơ bản là số không!

Lẽ nào… là cặp song sinh à?

Nếu đúng là vậy, vì sao cô chưa từng nghe Tiêu Mặc Ngôn nhắc qua? Hơn nữa, Tiêu Chính Thịnh cũng chỉ thừa nhận với bên ngoài là mình có một đứa con trai thôi! Ông ta đã tìm được Tiêu Mặc Ngôn, không có lý do nào lại không nhận một đứa con trai khác. Cho dù là kiếp trước, lúc cô dựa theo mong muốn của Bắc Khởi Hiên để tới gần Tiêu Mặc Ngôn, cũng không phát hiện ra trên đời này còn có một người giống hệt như vậy!

Hay anh ta chưa từng xuất hiện trong thời không lúc trước? Cho nên cô mới không biết.

Không, không thể như vậy được.

Bảo Ngọc lập tức loại bỏ ý nghĩ này. Sau khi cô sống lại, cho dù những người và những chuyện có liên quan đến cô đều thay đổi, nhưng phát triển của sự vật khác chắc hẳn vẫn ở trên quỹ đạo ban đầu mới đúng. Nói cách khác, dưới tình huống cô không can thiệp vào, người nên xuất hiện thì sớm muộn cũng sẽ xuất hiện. Lại giống như cô gặp Tiêu Mặc Ngôn, bởi vì sự chủ động của cô nên hai người mới sớm gặp nhau, bằng không lúc này bọn họ chắc hẳn đang quen biết mới đúng…

Trong phút chốc, Bảo Ngọc giật mình, ngẩng đầu lên với vẻ không thể tin được và nhìn Tuyệt với ánh mắt ngạc nhiên, trong đầu cô chợt xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.

Nếu thời điểm này ở kiếp trước, Tuyệt thật ra đã xuất hiện, cô sẽ phân biệt được giữa anh ta và Tiêu Mặc Ngôn sao?

Bình luận

Truyện đang đọc