TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

CHƯƠNG 91

“Thím Đỗ, thím yên tâm đi, nếu tôi biết chuyện gì thì nhất định sẽ nói với thím!” Bảo Ngọc cười trấn an, nghe cô nói vậy, thím Đỗ cũng yên tâm hơn một chút rồi vội vàng chuẩn bị đồ ăn sáng.

Thím Đỗ sống ở nhà họ Trương được vài chục năm rồi, Bảo Ngọc xem bà như người thân, Đỗ Thu Nghi là Đỗ Thu Nghi, những tội lỗi của cô ta chẳng liên quan gì đến thím Đỗ hết. Chỉ hy vọng cô ta đừng chọc vào cô là được.

“Chị!” Tối hôm qua, Trương Thịnh Hải bị Nguyễn Thanh Mai càu nhàu đến hơn nửa đêm, chỉ vào quầng thâm mắt rồi vội vàng chào hỏi, sau đó ra ngoài.

Bảo Ngọc gọi cậu ta lại: “Đi đâu mà vội thế?”

Trương Thịnh Hải vừa mang giày vừa nói: “Đào Nhi ăn phải đồ thiu nên em phải đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Bảo Ngọc cau mày, suy nghĩ một chút rồi cầm ví tiền tới, kín đáo đưa toàn bộ tiền trong ví cho cậu: “Cầm đi.”

“Chị…” Trương Thịnh Hải đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu: “Cái này… coi là số tiền này là em vay chị, em sẽ đi tìm việc, đợi kiếm được tiền rồi em sẽ trả chị.”

Bảo Ngọc cười: “Chị sẽ ghi sổ.”

“Vâng!” Trương Thịnh Hải gật đầu lia lịa: “Chị, em đi đây!”

Cậu vẫy vẫy tay chào rồi chạy nhanh ra khỏi nhà.

Huy có thể học được cách chịu trách nhiệm khiến Bảo Ngọc rất vui, tối qua ba không nói rõ chẳng qua chỉ là muốn tên nhóc này trưởng thành một chút, về phần Đào Nhi, có lẽ sau này thằng bé sẽ nhận ra, thích và trách nhiệm hoàn toàn khác nhau.

Nghĩ đến đó Bảo Ngọc đột nhiên giật mình.

Cô đối với Tiêu Mặc Ngôn thì sao?

Là trách nhiệm? Hay… Thích?

Không hiểu rõ cảm xúc của mình nhưng Bảo Ngọc không tiếp tục lãng phí thời gian để suy xét nữa, vì vẫn còn rất nhiều việc đợi cô làm!

Ăn sáng xong, cô gọi điện thoại cho Dương Châu Kiệt, hẹn gặp anh ta ở Tây Sơn, đã đến lúc giới thiệu anh ta với Tiêu Mặc Ngôn rồi, cô tin một nhân tài như anh ta tương lai nhất định sẽ là trợ lý đắc lực cho Tiêu Mặc Ngôn.

Gặp Dương Châu Kiệt thì thấy anh vẫn ăn mặc giản dị như ngày nào, một chiếc áo vest đã bạc màu nhưng vóc người rất đẹp, ăn nói có học thức nên quần áo ngược lại không còn quan trọng nữa.

“Bảo Ngọc, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?” Dương Châu Kiệt đẩy gọng kính trên sống mũi, sau một hai lần tiếp xúc cô cũng coi như người quen nên không câu nệ nữa.

Bảo Ngọc tản bộ dọc theo sườn núi Tây Sơn, đi về phía trước: “Dẫn anh đi gặp một người.”

Dương Châu Kiệt đuổi theo, tò mò hỏi: “Ai vậy?”

“Ha ha, một người có thể thực hiện được mục đích của anh.” Bảo Ngọc cố ý úp úp mở mở.

Dương Châu Kiệt hồi hộp, từ sau khi nói chuyện với Bảo Ngọc, anh vẫn luôn bị mẹ mình gây áp lực, lần lữa mãi để chờ thời cơ. Mặc dù, đôi khi anh cảm thấy mình đúng là buồn cười. Nhưng không biết tại sao, anh vẫn tin vào người con gái xinh đẹp, quyến rũ này!

Vừa tới nhà họ Tiêu thì thấy vệ sĩ trước cổng đã đi đâu mất, khoảng sân rộng rãi bên trong được phủ bởi một trảng cỏ ngăn nắp, sạch sẽ, Bảo Ngọc tiến tới gõ cửa.

Mở cửa là một người phụ nữ trung niên với thần thái đoan trang, quý phái, bà quan sát hai người một lượt rồi quay sang lịch sự cười với Bảo Ngọc: “Cô đây muốn tìm ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc