TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 569

“Bây giờ điều mà chúng ta cần làm, chính là phản kích! Phải cho Hồng Môn, cho Hải Thiên Đường một đòn thật mạnh!” Bắc Khởi Hiên trầm giọng nói.

Tiêu Tuyệt từ từ ngẩng mắt lên, đôi con ngươi thần bí và đen láy đó như có mang theo một ma lực xuyên thấu, anh ta cứ như vậy mà nhìn chằm chằm, khiến cho trái tim Bắc Khởi Hiên có chút run lên, anh híp mắt lại, nói: “Có gì không đúng sao?”

Tiêu Tuyệt không nói gì mà chỉ khẽ cúi tầm mắt xuống rồi đứng dậy đi về phía bàn ăn: “Tôi đói rồi.”

Chiêm Gia Linh có hơi sững sờ, nhưng sau đó vội vàng nói: “Vậy thì ăn cơm trước đi.”

Tiêu Tuyệt ngồi xuống cầm đũa lên, rồi gắp vài món rau thanh đạm.

Trong đôi mắt của Bắc Khởi Hiên hiện lên một tia khôn ngoan, anh nhìn chằm chằm vào anh ta, giống như là muốn nhìn xuyên qua anh ta vậy.

Tại sao, anh lại cảm thấy có điều gì đó không đúng vậy chứ?

Hay là, sự mất trí nhớ của Tiêu Tuyệt thật ra chỉ là đang thăm dò mình?

Cái suy nghĩ này khiến cho Bắc Khởi Hiên bất giác rùng mình.

Trước khi tìm hiểu được thực lực chân chính của Tiêu Tuyệt, thì anh ta làm bất kỳ chuyện gì cũng đều là mạo hiểm! Bắc Khởi Hiên quay người lại, âm thầm tự rủa mình vài câu, tình hình trước mắt lại khiến cho anh ta lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường.

Từ từ, ánh mắt đó lại trở nên lãnh khốc và tàn nhẫn.

Thay vì đợi anh ta dò ra manh mối thì anh cũng không ngại ra tay nắm thế chủ động trước đâu! Cho nên, anh phải cố gắng nắm được nhiều sự tình nhất có thể trong mấy ngày này!

Bắc Khởi Hiên dặn dò Chiêm Gia Linh mấy câu, bảo cô ta chăm sóc tốt cho Tiêu Tuyệt rồi rời khỏi.

Anh ta vừa mới rời khỏi, thì Tiêu Tuyệt đang dùng cơm liền ngước mắt lên, thanh âm có hơi nhàn nhạt và phảng phất một chút hơi thở lạnh lẽo vang lên: “Tôi không tín nhiệm anh ta.”

Chiêm Gia Linh ở bên cạnh chợt kinh ngạc, sững sờ nhìn anh.

Tiêu Tuyệt lại rũ mắt xuống, tiếp tục dùng bữa: “Còn cô thì sao? Tôi có thể tin tưởng không?”

Trái tim Chiêm Gia Linh như thắt chặt lại, cô ta mấp máy môi cả nửa ngày nhưng vẫn không nói ra được gì.

Tiêu Tuyệt trước mắt này khiến cho cô cảm nhận được một sức ép mà trước giờ chưa từng có, cô đứng trước mặt anh giống như là trong suốt vậy. Cô thậm chí còn bắt đầu không chắc chắn, liệu Tiêu Tuyệt rốt cuộc có mất trí nhớ hay không!

Tiêu Tuyệt cũng không nói gì nữa, cô biết, anh đang đợi cô chọn phe.

Một khi chọn sai, kết quả chưa chắc sẽ là thứ cô có thể chịu đựng được.

Chiêm Gia Linh nhìn chằm chằm vào anh, cô ta cắn chặt môi, hai tay xoắn xuýt lại với nhau.

Cô quả quyết nói: “Có thể.”

So với Bắc Khởi Hiên mà cô vốn không hiểu rõ thì cô thà lựa chọn đứng về phía Tiêu Tuyệt! Tuy người đàn ông này tà ác và âm trầm bất định, nhưng thực lực của anh là thứ không thể nghi ngờ, hơn nữa hợp tác với Bắc Khởi Hiên lại càng phải mạo hiểm nhiều hơn.

Cho dù cô rất rõ, dây dưa với Tiêu Tuyệt có ý nghĩa như thế nào, nhưng mà cô phải làm như vậy!

Cô phải tìm được em gái của mình.

Tiêu Tuyệt nhướng mày lên, coi như là đã đáp lại, sau đó lại tiếp tục dùng bữa tối, tuy anh ăn không nhiều, nhưng ăn rất chậm.

Ăn xong cơm tối, anh cầm lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau miệng của mình, rồi cất giọng thanh lãnh nói: “Tôi muốn biết tình hình liên quan tới Hồng Môn và Hải Thiên Đường.”

“Không phải vừa nãy Bắc Khởi Hiên đã…”

Bình luận

Truyện đang đọc