TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 224

Bọn họ đi xin đơn đăng ký kết hôn thêm lần nữa, Bảo Ngọc nhanh chóng điền hoàn tất tờ đơn, rồi hai người đi chụp hình cưới.

Đây là lần đầu tiên bọn họ chụp hình chung với nhau, nhiếp ảnh gia vui vẻ ngắm nghía đôi vợ chồng trai xinh gái đẹp, cho dù phòng chụp hình rất đơn giản, hai người chỉ vai kề vai ngồi cạnh bên nhau nhưng tấm hình chụp ra vẫn lấp la lấp lánh, anh ta không khỏi thấy hưng phấn bèn chụp liên tục vài tấm cho bọn họ tùy ý lựa chọn.

Sau khi cầm được tấm hình trên tay, cô nhìn người đàn ông chân thành thâm tình ngồi cạnh mình, cả người cô đều tỏa ra hơi thở hạnh phúc. Cô quay đầu nhìn Tiêu Mặc Ngôn, vậy mà anh lại dè dặt cắt tấm hình ra nhét vào trong bóp da, rồi dịu dàng ve vuốt Bảo Ngọc trong bức ảnh, khóe môi xinh đẹp đang nhếch lên.

Gò má của Bảo Ngọc đỏ bừng, cô nhìn nhìn rồi muốn bước qua chỗ anh, nhưng vừa cất bước thì cảm giác chóng mặt đáng ghét ấy lại ập đến, cô vội vàng chống tay xuống bàn, giữ cho mình đứng vững.

Cô hiểu rất rõ cơ thể của mình, từ bé đến lớn cô đều rất khỏe mạnh, ngày thường cũng chẳng mấy khi bị cảm bị sốt, hai ngày nay thường chóng mặt, quả thật hơi bất thường. Cô lắc lắc đầu, lúc đến gần Tiêu Mặc Ngôn mới thấy cả người anh trở nên mơ hồ vặn vẹo, lơ lơ lửng lửng cách cô càng lúc càng xa…

Bảo Ngọc nhíu mày, đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an. Cô không biết mình bị gì, cô thầm nhủ với lòng sau khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, nhất định phải đi bệnh viện khám ngay.

Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, đến khi mở mắt ra lần nữa, lại vừa đúng lúc Tiêu Mặc Ngôn quay đầu nhìn sang, cô nhanh chóng nở nụ cười xán lạn: “Đi thôi.”

Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn dịu dàng như có thể vắt được ra nước, anh nhìn cô chăm chú, bao nhiêu vui vẻ hạnh phúc đều viết hết trên mặt. Bảo Ngọc ngả người vào lòng anh, nụ cười trên gương mặt cô càng lúc càng yếu ớt, đôi chân cứ như đang giẫm bước trên bông, cô hít sâu, không nói cho anh biết sự khác lạ trong cơ thể của mình mà kiên trì đến văn phòng cuối cùng, sau khi xét duyệt xong xuôi, nơi ấy là nơi bọn họ nhận giấy kết hôn.

Cuối cùng hai người cuốn sổ đỏ to bằng lòng bàn tay, mở ra sẽ thấy hình cưới của hai người.

Tiêu Mặc Ngôn nhìn món đồ trong tay mình chăm chú không chớp mắt, anh vừa tò mò vừa kích động, còn cảm thấy hơi không dám tin tưởng, Bảo Ngọc nhìn dáng vẻ kích động của anh mà bật cười, cho dù cảm thấy sức lực trong người mình đột nhiên bị rút đi mất, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng cô.

Cô đã thành vợ Tiêu Mặc Ngôn, thành người thân thuộc nhất của anh.

Chỉ nghĩ như vậy thôi, đến ngủ cô cũng có thể nở nụ cười.

“Bảo Ngọc.” Tiêu Mặc Ngôn chợt quay đầu, ánh mắt vẫn còn có vẻ bối rối: “Em…Đã hoàn toàn thuộc về anh sao?”

Bảo Ngọc cười cười véo má anh: “Nên nói là anh đã hoàn toàn thuộc về em rồi, sau này, anh không được làm chuyện có lỗi với em, không được nhìn phụ nữ khác, càng không được thay lòng đổi dạ! Biết không hả?”

Anh nở nụ cười đến là vui vẻ: “Anh nhớ rõ rồi.”

Bảo Ngọc phì cười, nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn nghe lời như thế bèn cảm thấy mình cứ giống như phù thủy xấu xa, ức hiếp người khác.

Lúc bọn họ ra khỏi ủy ban nhân dân, bầu trời trong trẻo, ánh mặt trời rạng rỡ.

Bảo Ngọc bị ánh mặt trời rực rỡ làm cho chói mắt, bỗng dưng trước mắt chỉ còn một màu trắng toát, nước mắt không kềm được mà chảy xuống.

“Sao thế?” Tiêu Mặc Ngôn nhìn những giọt lệ trên khóe mắt cô rồi sốt ruột hỏi.

Bảo Ngọc vừa lau đi, vừa mỉm cười nói: “Anh không nghe người ta nói vui quá nên khóc bao giờ à? Tất nhiên lại em kích động quá đó!”

Bình luận

Truyện đang đọc