TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 429

“Sáng, trưa, tối đều là tôi.” Anh ta nhìn cô mang theo vài phần lấy lòng, rất muốn nghe đánh giá của cô, chỉ cần cô khen một câu là được.

Bảo Ngọc nhìn anh ta, coi như không thấy ánh mắt cún con giả ngây thơ của anh ta. Anh ta bắt cô tới đây, để cô và người bên cạnh đều không vui vẻ, dựa vào đâu mà cô phải khiến anh ta thoải mái?

Quay đầu đi, cô uể oải “ồ” lên một tiếng.

Tuyệt hờ hững cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi giày bị cát rơi vào. Đôi giầy da trâu màu nâu đậm, nhìn ra được cắt may rất tốt, phối hợp với áo gió đen trên người anh ta, thời thượng lại không mất đi phẩm vị.

Người đàn ông này rất biết cách ăn mặc, không phải là dồn hết tâm trí nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Nhưng một mình cô đơn sống trên đảo hoang, không phải rất kỳ lạ sao?

Bảo Ngọc lại nghĩ những loài hoa dưới lòng đất kia, không kìm lòng được rùng mình, ước gì có thể mau chóng rời đi.

Đứng vững, cô xoay người nhìn anh ta: “Khi nào anh thả tôi đi?”

Dường như Tuyệt không nghe thấy, đôi mắt hơi híp lại ngửa đầu cảm nhận gió biển thổi vào mặt, độ ẩm rõ ràng nhiều hơn bình thường rất nhiều. Trong không khí có cảm giác bất an đang rục rịch. Anh ta lại nhìn chằm chằm trời xanh trên đỉnh đầu, lông mày dần nhíu lại.

Bảo Ngọc nhìn theo ánh mắt anh ta, cũng ngẩng đầu, tay đưa lên che mắt, ngăn ánh mặt trời, nhìn bầu trời xanh vô tận cực kỳ tươi đẹp, mơ hồ còn có thể thấy được ánh sáng hơi đỏ, rất dẹp. Cô không hiểu, lại nhìn sang Tuyệt thần sắc đang trầm xuống: “Anh đang nhìn gì vậy?”

Tuyệt không nói gì, khom người xuống, nắm một vốc cát, vân vê trong tay, ánh mắt run lên, đứng dậy, quả quyết kéo tay Bảo Ngọc đi.

“Này!” Bảo Ngọc sắp không chịu được hành vi động một tí nắm tay cô, cô dùng sức muốn hất tay anh ta ra nhưng Duyệt nắm rất chặt, giọng nói trầm thấp, không dịu dàng như bình thường, tràn ngập sự nôn nóng: “Về phòng cô, không được ra ngoài!”

“Vì sao?” Bảo Ngọc không hiểu, nhìn vẻ mặt anh ta dường như có chuyện gì lớn sắp xảy ra: “Sao thế?”

Tuyệt không nói gì, chỉ kéo cô nhanh chóng trở về. Mà lúc này, độ ẩm trong không khí càng lúc càng lớn, gió khiến sóng biển dâng cao lên mười mấy mét, đập về phía bờ cát.

Bảo Ngọc quay đầu, vừa nãy bầu trời còn xanh thẳm, ánh sáng dần rõ hơn, tạo thành cảnh sắc kỳ dị, Bảo Ngọc lớn vậy rồi vẫn chưa thấy cảnh tượng đẹp như vậy. Không khỏi đi chậm lại, ngạc nhiên nhìn qua, nói lời từ đáy lòng: “Đẹp quá!”

Tuyệt quay đầu nhìn vẻ mặt tán thưởng của cô, càng nheo mắt lại nhiều hơn: “Thứ càng đẹp thì càng tàn khốc.”

Bảo Ngọc sững sờ: “Có ý gì?”

Tuyệt ngẩng đầu, đôi mắt cực kỳ đẹp phát ra vài tia hung ác nham hiểm: “Sấm chớp mưa bão sắp đến rồi.”

“Sấm chớp mưa bão?” Bảo Ngọc bật cười, hơi giễu cợt: “Chỉ là sấm chớp rền vang thôi mà, có cần phải căng thẳng đến vậy không?”

Tuyệt thu hồi ánh mắt, nhìn cô, nở nụ cười nhạt quỷ quyệt: “Một khi sấm chớp mưa bão đến đây thì chính là lúc cánh cửa Địa ngục rộng mở.”

Đôi lông mày thanh tú của Bảo Ngọc càng nhíu chặt lại, chẳng qua chỉ hai ngày mà thôi, mặc dù cô không biết làm như thế nào, nhưng cô cũng hiểu rõ, người đàn ông này vẫn chưa từng nói dối cô. Có lẽ là người có thực lực mạnh mẽ đều khinh thường.

Nhưng đây cũng chỉ là hiện tượng tự nhiên mà thôi, Bảo Ngọc ngược lại không cảm thấy đáng sợ như thế nào cả.

Bình luận

Truyện đang đọc