TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

CHƯƠNG 19

Với mối quan hệ của Bắc Khởi Hiên với nhà họ Tiêu thì cách tốt nhất muốn tìm Tiêu Mặc Ngôn là thông qua anh ta!

Vừa nghĩ đến đây, cô liền xoay đầu lại lên tiếng hỏi: “Nhà đó họ Tiêu đúng không?”

Bắc Khởi Hiên khẽ bất ngờ, anh xoay đầu qua nhìn thẳng cô, giọng nói cẩn trọng: “Sao em biết?”

“Bạn tôi làm phóng viên mảng thời sự, không có tin gì cô ấy không biết.” Vì muốn trả thù lần trước bị Vy Hiên bỏ lại, sẵn tiện cô lôi cô ấy ra. Nhưng sau khi tốt nghiệp Vy Hiên làm phóng viên về mảng thời sự là sự thật.

Ánh mắt của Bắc Khởi Hiên khóa chặt cô: nếu như cô ấy có thể nói ra được họ Tiêu của nhà đó thì chắc cũng là người biết nội tình câu chuyện.

Anh từ từ thu lại tầm nhìn của mình, lơ đãng hỏi cô: “Em đến đó làm gì?”

Bảo Ngọc nhìn anh, cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Còn anh, anh đến đó làm gì?”

Bắc Khởi Hiên liếc nhìn cô, lúc sau anh lên tiếng thốt ra câu nói đầy ẩn ý: “Không ngờ cô Chương đây lại có quan hệ với nhà họ Tiêu nhỉ?”

Trương Bảo Ngọc nhếch môi nhìn đi chỗ khác: “Đời người có quá nhiều điều không ngờ tới được.”

Xe chầm chậm dừng lại bên đường, Bắc Khởi Hiên tháo dây an toàn: “Ở đây đợi tôi.”

Bảo Ngọc nghiêng đầu nhìn bóng lưng anh, cô bỗng nhớ đến Tiêu Mặc Ngôn.

Lần đầu gặp anh ấy, là ở căn phòng vừa rồi, anh đứng trong sân nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời, áo quần trắng như tuyết…

Cô yên lặng quan sát người đàn ông đó, thời gian như ngừng trôi. Lúc ấy cô nghĩ, một người đàn ông điềm tĩnh như vậy, sao lại là cấm kỵ của nhà họ Tiêu chứ?

Mà chính tay cô đã phá vỡ cái cấm kỵ ấy…

Cô từ từ nhắm mắt lại, hồi tưởng, luôn có một cảm giác đau đớn vì biệt ly loang lổ trong lòng.

Bỗng chuông điện thoại reo.

Cô nghe máy, đầu bên kia là giọng nói mềm mại của Đỗ Thu Nghi: “Bảo Ngọc à, mẹ tớ bảo tớ gọi hỏi cậu trưa có về ăn cơm không?”

Bảo Ngọc cong đôi môi xinh đẹp, nở nụ cười lạnh, không đáp.

“Ha ha, cậu ăn cơm ở ngoài với bạn à?” Đỗ Thu Nghi thăm dò hỏi: “Là người bạn lần trước đấy à?”

Cô liếc Bắc Khởi Hiên đang đi về hướng này, khóe môi hơi cong lên: “Tín hiệu ở đây không tốt, tôi không nghe rõ cô đang nói gì.”

Nói xong, cô im lặng, đặt chiếc điện thoại vẫn đang kết nối sang bên cạnh.

Cô cười như không cười mà nhìn Bắc Khởi Hiên đang ngồi vào xe, lấy lọ thuốc vừa mua ra: “Nhấc chân lên.”

Đỗ Thu Nghi đầu bên kia điện thoại nghe thấy giọng anh, cô ta hơi bất ngờ, bàn tay cầm điện thoại bất giác siết chặt.

Anh Hiên và Trương Bảo Ngọc ở cùng nhau?

Tại sao anh không nói với cô?

Cô nín thở, cẩn thận nghe từng âm thanh trong điện thoại.

Lần này, Bảo Ngọc rất phối hợp, nhấc chân bị thương lên, Bắc Khởi Hiên nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cô, rồi bôi thuốc lên chỗ đỏ bị thương.

Đau quá…

Bảo Ngọc hít một hơi, Bắc Khởi Hiên ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt cô, gương mặt dịu đi ít nhiều, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Nhịn chút, tôi sẽ nhẹ nhàng.”

Bình luận

Truyện đang đọc