TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 431

Tuyệt kéo lấy tay cô, không kìm lòng được mà nắm chặt hơn, cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay của cô, có lẽ sẽ giảm được sự căng thẳng này. Anh ta biết phòng ngự ở đây rất mạnh, gần như trăm phần trăm, cũng không sợ hãi bất kì thiên tai ác liệt như thế nào, nhưng lần này, anh ta lại bắt đầu lo lắng, lần đầu tiên được nếm trải mùi vị của sự căng thẳng.

Bên ngoài bắt đầu sấm sét vang dội, trên bầu trời xuất hiện muôn vàn màu sắc, rực rỡ lộng lẫy, có vài tia chớp từ trên bầu trời đánh xuống, mấy cây đại thụ trong rừng đột nhiên bị đánh đổ, bị thiêu rụi đến cháy đen. Sấm chớp càng ngày càng nhiều hơn, không ngừng đánh vào chỗ bãi biển, phát ra từng tiếng “đùng đùng” đáng sợ. Năng lượng của mưa bão rất lớn, chỉ trong vài nghìn giây ngắn ngủi mà đã đánh với điện năng mạnh vô cùng, có lẽ là ở mức hàng tỷ hoặc hàng trăm tỷ công suất điện, nhiệt độ có thể lên đến hai mươi nghìn độ C! Độ phá vỡ lớn như thế nào, cùng có thể tưởng tượng ra được.

Trong thời gian mười mấy giây ngắn ngủi, trời đất như quay cuồng, trên bầu trời nhuộm một màu đem ngòm, tạo thành một trận sấm sét to lớn! Sấm sét đánh về phía mặt biển, đường kính cũng càng ngày càng lớn, đủ để bao trùm cả một hòn đảo. Giữa trung tâm của sấm sét xuất hiện vô số lốc xoáy, đem tất cả cây cối trong rừng nhổ đến tận gốc.

Nhìn từ phía dưới, những đám mây hình tròn cũng sắp vươn đến trên mặt đất rồi! Tiếng sấm vang dội, rung động cả một vùng đất, tia chớp đánh xuống từ trung tâm của sấm sét, hận không thể hủy diệt toàn bộ sinh vật ở trên hòn đảo!

Phía trên của lối đi, tia chớp liên tục đánh tới, phát ra âm thanh gần như làm cho người ta khiếp đảm. Toàn thân Bảo Ngọc cứng đờ, chợt quay đầu lại, nhìn về phía đỉnh liều đằng xa xa đã cháy đen ngòm.

“Đừng nhìn, đi với tôi.” Tuyệt gia tăng bước chân, nói: “Cả tòa nhà được trang bị thiết bị chống sét, ở đây rất nhanh sẽ được an toàn.”

Hai người cuối cùng cũng đi đến trước cánh cửa lớn màu đen, sau khi để Bảo Ngọc vào trước, Tuyệt mới quay đầu lại ấn nút ở trên vách tường, cửa gỗ lập tức nặng nề đóng lại, ngăn lại tất cả những tia sấm chớp ở bên ngoài.

Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở của đối phương.

Con dao ở trong tay Bảo Ngọc vẫn nắm chặt từ đầu đến cuối, nhìn chằm chằm thân ảnh đang quay lưng lại với mình, cô khẽ cắn răng, tư tưởng đang đấu tranh dữ dội.

Giết anh ta! Đây là một cơ hội tốt!

Bảo Ngọc nắm chặt con dao, tay cầm con dao bị mồ hôi thấm ướt nhớp nháp. Chỉ cần giết được anh ta, cô có thể nghĩ cách mà thoát ra khỏi hòn đảo này!

Anh ta không hề phòng bị mà đưa lưng về phía cô, vốn không nghĩ đến cô sẽ ra tay, cho nên, bây giờ chỉ cần cô lấy dũng khí mà đâm xuống một nhát…

Đang lúc Bảo Ngọc cắn răng hạ quyết tâm thì Tuyệt đột nhiên quay đầu lại, cô giật mình, vội vàng bình tĩnh lại, nắm chặt con dao giấu ở sau lưng.

“Có phải là hơi sợ không?” Anh ta khẽ cong môi cười, ánh mắt ấm áp, không có chút phát hiện nào là cô muốn giết anh ta.

Bảo Ngọc rũ mắt, không muốn để cho anh ta nhìn thấy sự hoảng loạn ở trong mắt của mình.

“Sấm chớp ở đây sẽ không lâu đâu, chỉ diễn ra trong mấy tiếng thôi.” Anh ta khẽ nói, giọng nói nhỏ nhẹ trầm thấp, có ý muốn trấn an cô. Anh ta vừa tiến lên một bước, thì Bảo Ngọc đã cảnh giác lùi lại sau, anh ta ngừng lại, trong ánh mắt lộ ra sự cô đơn, nhưng rất nhanh đã biến mất không dấu vết, cười trầm thấp nhìn cô: “Tôi đi pha cafe.”

Anh ta đi vào đại sảnh, lại ấn nút ở trên vách tường, vách tường chuyển động, hiện ra một phòng bếp.

Bảo Ngọc nheo mắt nhìn chằm chằm động tác của anh ta, lặng lẽ đi theo.

Tuyệt có đầy đủ bộ pha cafe, sau khi xoay tròn miếng giấy lọc, thì múc một thìa cafe bỏ vào, nghiền nát một chút, sau đó bỏ vào trong thiết bị lọc.

Bình luận

Truyện đang đọc