TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 460

Bảo Ngọc vội vàng tiến đến cửa xuống của máy bay, căng thẳng nhìn chằm chằm nơi đó.

Không lâu sau, nhìn thấy Ông Hình đi đầu. Chớ nhìn ông ta đã sáu mươi tuổi, nhưng bản lĩnh vẫn mạnh mẽ như ngày nào, tẩu hút thuốc cắm sau gáy, một chân đạp bên bệ cửa sổ, cơ thể như tên bắn ra ngoài, nhảy ra ba bốn mét, vững vàng bắt được thang dây. Cũng không hề dừng lại, nhanh nhẹn bò lên.

Đằng sau là Thạch, anh ta không có bản lĩnh khủng bố như Ông Hình , nhưng một tay cũng nắm chặt lấy cửa sổ, tiếp cận thang dây, nửa người nhô ra một phát bắt được nó.

Lồng ngực Bảo Ngọc thở dồn dập, hai mắt nhìn chằm chằm nơi đó.

Sau khi Thạch lên máy bay, bên trong cửa sổ không có người nào, trái tim Bảo Ngọc chợt chìm xuống, trong nháy mắt như bị một tảng đá mấy nghìn cân đè lên, đè nặng đến mức sức lực để thở cũng không có, cả người mềm yếu ngã xuống cửa cabin, ánh mắt rủ xuống, dò tìm biển lớn mênh mông bên dưới.

Anh…không thể ra ngoài sao?

Nước biển cuồn cuộn, kéo ra từng đợt bọt sóng trùng trùng điệp điệp, giống như tay anh đang vẫy gọi cô.

Hai tay nắm chặt cánh cửa cabin đang từ từ buông ra, cơ thể cũng ngày càng dựa sát lại…

Nếu như, anh táng thân ở nơi này, như vậy, cô sẽ ở bên cạnh anh.

“Là cậu Tiêu!” Chị Điềm thét lên một tiếng kinh hãi, khiến Bảo Ngọc chợt nắm lấy cửa cabin, cái cổ cứng ngắc ngẩng lên. Lúc cô nhìn thấy người xuất hiện ở cửa sổ, trống ngực lập tức đập thình thịch, đôi mắt phượng ướt át vừa vui mừng lại tham lam khóa chặt anh.

Là anh, là Tiêu Mặc Ngôn!

Tiêu Mặc Ngôn toàn thân ướt nhẹp, quần áo đen trên người rách ra thành nhiều lỗ thủng, nhìn qua biết là bị thương ngoài da. Ánh mắt cấp thiết của anh giao với Bảo Ngọc, loại cảm giác mừng như điên, tưởng mất mà được tràn đầy ánh mắt anh.

Không cần quá nhiều lời nói, chỉ cần vài giây ánh mắt giao nhau như thế đã đủ để hai người hiểu rõ ý nghĩ trong lòng đối phương.

Nếu như một người mất đi, người còn lại sẽ không bao giờ sống một mình.

Bảo Ngọc vừa khóc vừa mỉm cười, đôi mắt sáng rỡ giống như ánh sao mờ ảo trên bầu trời, mang đến một chút lóa mắt. Tiêu Mặc Ngôn không trì hoãn thời gian nữa, bắt được thang dây, nhảy xuống từ cửa sổ, thân thể treo giữa không trung, máy bay lập tức bay lên.

Trong cabin, ông Hình cau mày, vê vê đầu tẩu thuốc muốn châm lửa nhưng làm thế nào cũng không châm lên được. Lúc này ông ta mới nhớ tới vừa rồi đã bị ngâm trong nước. Ông ta ngồi ở đó, thỉnh thoảng nhìn tòa lâu đài. Tuy nói thằng nhóc Tiêu Tuyệt này đụng đến Hồng Môn của mình khiến ông ta thực tức giận, nhưng Tiêu Mặc Ngôn và Tiêu Tuyệt đều do ông ta bồi dưỡng, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, bỏ đi phần nào cũng đau.

Ông ta cố gắng quên đi việc khiển trách Tiêu Tuyệt, chẳng qua cũng là muốn cho anh ta một con đường sống.

Ai, tạm thời cứ để anh ta ở đây tự mình kiểm điểm cho tốt đi.

Tiêu Mặc Ngôn cứu được Bảo Ngọc về, cũng không hề nhắc nửa chữ có liên quan đến Tiêu Tuyệt, giống như xem như anh ta chưa từng tồn tại. Từ đầu đến cuối, anh ta chẳng qua chỉ xuất hiện như một cái bóng, khi màn đêm buông xuống, anh ta sẽ không có nửa chỗ dung thân.

Hai chiếc máy bay trực thăng trên không trung phía trên tòa lâu đài bay lên cao, nháy mắt biến mất trong tầng mây xám đen.

Tòa lâu đài lớn như vậy bỗng yên tĩnh đến mức khiến người ta buồn phiền.

Tiêu Tuyệt yên tĩnh ngồi trên nóc tòa lâu đài, máu trên vai đã bị gió thổi khô lại.

Gò má tái nhợt vẫn mang theo nụ cười ma mị yếu ớt, lơ đãng, giống như cây thuốc phiện, cực kỳ mê người. Đôi mắt như sương mù nhìn về phía xa xa, theo phương hướng bọn họ biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc