TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 532

“Tiêu Mặc Ngôn, tên ngu ngốc này, ai cho anh tự ý chủ trương như vậy?” Bảo Ngọc giãy dụa, muốn thoát khỏi Tiêu Tuyệt: “Những lời đã nói, anh quên rồi sao? Cho dù đi đâu, em sẽ đi cùng anh! Anh cho rằng anh chết, em có thể sống hạnh phúc sao?”

Tiêu Mặc Ngôn liếc mắt nhìn chằm chằm về phía cô, ánh mắt dịu dàng như muốn tan chảy: “Bảo Ngọc, sự cố đó, là thật sao?”

Toàn thân Bảo Ngọc chấn động, đôi mắt mở to, kinh ngạc: “Tiêu Mặc Ngôn…”

Im lặng, giống như độc dược lan tràn.

Ánh mắt Tiêu Tuyệt mang theo ý cười càng thêm lạnh lùng, khóe miệng lộ ra vòng cung quỷ quyệt, mang theo sự lạnh lẽo thấu xương.

Thật thì sao mà giả thì sao? Người cô ấy yêu từ đấu đến cuối đều là Tiêu Mặc Ngôn.

Bảo Ngọc há to miệng, không biết nên trả lời anh thế nào. Tiêu Mặc Ngôn lại nở nụ cười dịu dàng yếu ớt, nhàn nhàn nói: “Coi như đó là một sự cố tốt.”

Quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tiêu Tuyệt: “Sau khi biết sự tồn tại của cậu, đôi khi tôi tự hỏi một câu, nếu như lúc trước lưu lại người phụ nữ kia bên cạnh, nếu là cậu thì kết quả sẽ thế nào?” Nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt, ẩn giấu một loại lười biếng rõ ràng: “Ít nhất, có một kết quả sẽ không thay đổi.”

Anh sẽ vẫn giống như hiện tại, sẽ yêu say đắm người phụ nữ này, yêu thương cô, yêu nồng nàn, coi cô là duy nhất.

Nhìn qua anh, những lời anh muốn nói Bảo Ngọc đều hiểu.

Tiêu Mặc Ngôn như vậy, làm sao mà cô không yêu được chứ? Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, ngay cả khi đó là một sai lầm, đó cũng là một sự sai lầm xinh đẹp.

Cô thừa nhận.

Không cần phải nói rõ, Tiêu Tuyệt cũng hiểu như vậy.

“Có biết tôi mất bao nhiêu thời gian để thích ứng với thế giới xa lạ này không? Và có biết tôi dùng bao nhiêu thời gian để thích nghi với việc trở thành cái bóng của anh không?” Anh ta rủ mắt xuống, nụ cười trên môi cũng không giảm, giọng nói tràn đấy từ tính mục nát và trầm mê: “Từ khi tôi rời khỏi nơi lạnh lẽo đó, cho đến nay.”

Sắc mặt Tiêu Tuyệt bất động, trước sau vẫn giống như người đứng xem, ngực thậm chí không phập phồng, cúi đầu lẩm bẩm: “Tiêu Mặc Ngôn, thật ra, anh hiểu tôi, giống như tôi cũng rất hiểu anh, cho nên…” Anh ta kéo Bảo Ngọc đến trước ngực, dùng sức mạnh nhưng cũng rất dịu dàng, ngăn không cho cô giãy dụa: “Mạng của anh, tôi không quan tâm, thứ tôi muốn là gì, hẳn anh biết rất rõ.”

Bảo Ngọc bỗng cười khẽ, nếu đã không thể thoát được, cần gì phải phí công vô ích, cô nghiêng đầu, đảo qua đôi mặt quen thuộc kia, lạnh nhạt nói: “Tiêu Tuyệt, anh muốn cho nổ chỗ này thì làm luôn đi, bất luận là tôi và Tiêu Mặc Ngôn ai rời đi, người còn lại cũng sẽ không thể sống một mình, cho nên, tôi tình nguyện cùng anh ấy chết chung.”

Tiêu Mặc Ngôn há hốc mồm: “Bảo Ngọc…”

Bảo Ngọc quay đầu, nở nụ cười dịu dàng với anh: “Tiêu Mặc Ngôn, chuyện này, cứ để em quyết định đi.”

Sắc mặt Tiêu Tuyệt có chút vặn vẹo: “Đây chính điều mà em muốn nói cho tôi sao?” Nụ cười trên môi vô cùng cổ quái: “Tốt, vậy ba người cùng chết. Ở một nơi khác, tôi sẽ thắng anh bằng mọi giá!”

Nói xong, anh ta nâng chiếc điều khiển từ xa trong tay lên.

Tiêu Mặc Ngôn cười khẽ, căn bản không quan tâm đ ến lời uy hiếp của anh ta, ánh mắt luôn nhìn về phía Bảo Ngọc.

Bình luận

Truyện đang đọc