TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 529

Cho nên nếu như anh ta điên cuồng muốn làm đến cùng, vậy thì cô cũng chỉ có thể nhận Mệnh.

Chỉ cần có thể chết cùng một chỗ với Tiêu Mặc Ngôn là được.

“Đừng nghĩ là tôi sẽ thành toàn cho các người.” Tiêu Tuyệt đột nhiên đứng bật dậy, lạnh lùng liếc nhìn cô gái đang nằm ở dưới đất, giọng nói lạnh đến thấu xương rét lạnh giống như trong cơn gió lạnh lẽo: “Trên đời này không có chuyện gì có thể dùng đúng sai tuyệt đối để cân nhắc được, bởi vì ích kỷ, bởi vì tham lam, bởi vì lập trường khác nhau.” Anh ta lại cười, nụ cười chói lóa giống như hoa đào mang theo cả hương thơm: “Một khi đã sử dụng bạo lực chỉ có trở thành anh hùng hay thua cuộc, đối với Hồng môn mà nói, lần này nhất định sẽ trở thành một cú đánh nặng nề, sao tôi có thể bỏ qua cơ hội như vậy được?” Anh ta cười đến quỷ quyệt, thân thể cúi thấp xuống: “Về phần cô, Bảo Ngọc, cô chỉ cần nhận lễ vật của tôi là tốt rồi. Những chuyện còn lại cứ giao cho tôi xử lý đi.” Nói xong, anh ta khiêng cô lên, khiêng cô đến chỗ ở phía sau nơi được đặt rượu nho.

“Tiêu Tuyệt! Hồng môn không phải là chỗ mà anh có thể tùy tiện trêu chọc, anh sẽ rước lấy phiền toái lớn cho mình! Buông tay đi, anh đừng để mình lún sâu vào nữa, anh cũng sẽ chỉ hại bản thân mà thôi! Tôi biết anh cũng không muốn, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp. Cho dù đã tiến sâu vào vực sâu rồi cũng sẽ có người muốn kéo anh một tay, người đó chính là Tiêu Mặc Ngôn, là anh em cùng một mẹ với anh?”

“Ha ha, vậy cả đời này chôn trong vực sâu cũng tốt tôi, không có vấn đề gì, dù sao ở đâu cũng đều là một người.” Tiêu Tuyệt nói đến vô vị, từ nhỏ đến lớn anh ta không biết thế nào là e ngại, một người sinh ra lại một người chết đi cũng không có chuyện gì khác nhau.

Anh ta đi qua đá văng những bình rượu kia ra, thẳng cho đến khi mặt đất lộ ra một cái cửa sắt, anh ta dùng một tay kéo cái cửa sắt lên, bên trong nhất thời tuôn ra một mùi vị bùn đất ẩm ướt, hiển nhiên là hang động mới vừa đào không lâu dưới mặt đất.

“Nơi này rất an toàn, có thể tránh tác dụng của bom.” Anh ta hẳn là muốn mang theo Bảo Ngọc đi xuống dưới.

“Không, tôi không đi.” Bảo Ngọc đã hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì, không muốn cứ như vậy mà trốn ở bên trong. Một khi bọn người Tiêu Mặc Ngôn xảy ra chuyện, coi như cô còn sống thì phải làm như thế nào? Cô mãi mãi cũng chỉ có thể sống trong nhớ nhung và đau khổ, còn không bằng chết với bọn họ, cho dù sống hay chết thì tất cả mọi người cùng nhau đối mặt.

“Dù cho có nhốt cô ở đây cả một đời, tôi cũng không cho phép cô chết trước mặt tôi.”

Anh ta không muốn làm như vậy, càng không muốn buông tay, cho nên đây là giới hạn thấp nhất, coi như cô có hận anh ta, có lạnh nhạt với anh ta thì cũng tốt hơn.

Ít nhất thì đó cũng là một loại tình cảm.

“Tiêu Tuyệt, anh còn có cơ hội, tại sao lại không chịu nắm lấy?” Bảo Ngọc không nói rõ là đang tức giận hay đau lòng, đối mặt với một người đàn ông cố chấp như vậy, cô không chịu được mà nước mắt rơi đầy mặt. Trở tay kéo lấy vạt áo của anh ta, từng câu từng chữ nặng nề giống như tiếng chuông vào buổi sáng: “Tiêu Tuyệt, đừng để tôi tiếp tục áy náy, tôi không muốn nhìn thấy anh có bộ dạng như thế này…”

“Áy náy?” Tiêu Tuyệt cũng không hiểu rõ cô đang nói gì, lại hiểu lầm bật cười: “Cô cũng thật sự rất keo kiệt, so với tên kia thì cô lại coi tôi là người xa lạ, như thế nào, là cảm thấy hổ thẹn?” Anh ta hơi dừng lại, không cho phép cô trốn, cánh tay ôm nhẹ eo của cô, ép buộc cô dán chặt vào mình, hai mắt híp lại: “Trừ phi, cô động lòng với tôi.”

Bảo Ngọc rũ mắt xuống, khóc đến hai mắt đỏ bừng, cả nửa ngày cô mới hít sâu một hơi, nâng mắt lên, trong mắt đã có nước mắt óng ánh: “Tiêu Tuyệt, anh muốn nghe một câu chuyện cũ của tôi không, một câu chuyện có liên quan đến tôi, một câu chuyện dài đằng đẵng.”

Tiêu Tuyệt nhướng đuôi lông mày lên, cười một tiếng: “Bảo Ngọc, cô đây là đang muốn kéo dài thời gian cho bọn họ?”

Giọng điệu của Bảo Ngọc từ từ bình thản: “Sao vậy, anh sợ à?”

Anh ta cũng không tiếp tục có biểu cảm gì, trực tiếp kéo cô ngồi xuống, cố định cô ngồi ở bên cạnh mình không cho cô làm ra động tác lung tung nào, đôi môi gợi cảm giương lên: “Cô nói đi?”

Bình luận

Truyện đang đọc