TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 509

“Ha ha, đâu có đâu, chị cũng vừa mới đến thôi.” Hà Thanh gọi nhân viên phục vụ mang cho Bảo Ngọc một tách cà phê, sau đó mới nhìn cô, mỉm cười: “Người ta đều nói người gặp được chuyện vui thì tinh thần thoải mái, Bảo Ngọc bây giờ trông em càng ngày càng đẹp ra đó nha.”

Bảo Ngọc nháy nháy mắt phượng về phía cô ta: “So với chị Thanh thì còn kém xa.”

“Ây nha, chị đã già rồi, trên mặt ít được mấy nếp nhăn thì cũng thầm vui mừng.”

Bảo Ngọc ngọt ngào nói: “Nào có, chị Thanh không biết là mình trẻ bao nhiêu đâu.”

Hai người thoải mái nói với nhau mấy câu, Hà Thanh mới đi thẳng vào vấn đề: “Bảo Ngọc à, em có thể khuyên cậu Tiêu được hay không?”

Hai mắt Bảo Ngọc lập tức không có biểu cảm, biết cô ta muốn nói gì, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười như cũ: “chị Thanh à, chị cũng rõ tính tình của anh ấy, chuyện anh ấy đã muốn làm thì ai cũng không ngăn cản được.”

Hà Thanh lắc đầu: “Ngoại trừ em. Trên đời này, nếu như có người có thể ngăn cản cậu ấy, thì cũng chỉ có mình em mà thôi.” Cô ta trầm ngâm nói: “Bảo Ngọc, có lẽ chị không có tư cách để nói những lời này, nhưng mà chị đã làm việc ở Tiêu thị lâu như vậy rồi, thật sự không đành lòng nhìn công ty lại biến thành tình trạng như ngày hôm nay. Hiện tại cậu Tiêu không chỉ hủy đi Tiêu thị, còn có cơ nghiệp mấy chục năm qua của nhà họ Tiêu. Mặc dùng tổng giám đốc Tiêu có nhiều chỗ không làm hài lòng người khác được, nhưng ông ấy vẫn được coi là một người chủ tốt, hơn nữa ông ấy cũng có ơn đối với chị, quả thật chị không muốn nhìn ông ấy bị giày vò ngày ngày sụp đổ.”

Nói xong, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía cô Bảo Ngọc: “Cứ coi như là giúp chị một chuyện đi, em hãy khuyên cậu Tiêu, cậu ấy đã cho Tiêu thị một một tổn thất quá lớn, tương lai trong vòng năm năm, Tiêu thị cũng không thể vực dậy được. Có hận bao nhiêu đi nữa thì cũng nên thu lại, kêu cậu ấy thu tay lại đi, hãy cho ba ruột của mình một con đường sống, cũng đồng nghĩa với việc cho nhân viên của Tiêu thị một con đường sống, nếu như công ty sụp đổ, bọn họ sẽ thất nghiệp hoàn toàn, những người này đều là những người đã cùng nhau vượt qua hoạn nạn với công ty, bọn họ không nên nhận phải loại đãi ngộ bất công này.”

Hà Thanh nói rất khẩn thiết, khiến cho người khác không thể nào phản bác được.

Bảo Ngọc nắm ly cà phê trong tay, ánh mắt có chút buông lỏng, nghe cô ta nói như vậy, cô nhẹ nhàng nói: “chị Thanh, em hiểu ý của chị.”

Hà Thanh vội vàng hỏi: “Vậy em đồng ý giúp chị khuyên nhủ cậu Tiêu ư?”

Bảo Ngọc chậm rãi nâng mắt nên, sự thanh tĩnh trong đó khiến người khác không dám nhìn thẳng: “chị Thanh, em cũng có một ý kiến.”

“Cái gì?”

“Những lời mà chị nói lúc nãy, chị nên đi khuyên tổng giám đốc Tiêu đi.”

Hà Thanh trì trệ.

“Nếu như tổng giám đốc Tiêu là một ông chủ tốt lo lắng cho cuộc sống của nhân viên, vậy sẽ vì nhân viên cấp dưới mà dừng lại cuộc tranh đấu này.” Bảo Ngọc nói không nhanh không chậm: “chị Thanh, chúng ta ai ai cũng rõ ràng nguyên nhân và quá trình gây ra chuyện này, Tiêu Mặc Ngôn cố ý tiến hành theo trình tự bình thường, chỉ đáng tiếc là tổng giám đốc Tiêu lại khăng khăng giữ vững niềm kiêu ngạo của ông ta, ông ta không đồng ý thỏa hiệp với con trai.”

Hai mất Hà Thanh cụp xuống, lẳng lặng nghe.

“Thứ mà Tiêu Mặc Ngôn để ý không phải là công ty của cái nhà này, anh ấy chỉ là muốn nghe một lời xin lỗi chân thành từ người cha ruột của mình năm đó đã có hành vi bỏ rơi mẹ mình. Nhưng Tiêu Mặc Ngôn không phải là người dùng lời nói, cái mà anh ấy có thể làm chính là thông qua phương thức cực đoan này để khiến cho cha ruột của mình cúi đầu.” Bảo Ngọc thấp giọng cười một tiếng: “Em thừa nhận đối với chuyện này thì em trăm phần trăm đứng về phía Tiêu Mặc Ngôn, cho dù anh ấy có sai, em cũng can tâm tình nguyện mang tiếng xấu cùng với anh ấy. Bởi vì em đã trải qua cuộc sống khổ cực lúc nhỏ khi một thân một mình, em có thể hiểu được những chuyện mà anh ấy làm là tất cả dự tính ban đầu, khi anh ấy cần người ủng hộ thì tổng giám đốc Tiêu đang ở đâu?”

Hà Thanh nghe vậy, yếu ớt thở dài một tiếng: “Chị còn có thể nói cái gì được nữa?”

Bình luận

Truyện đang đọc