TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 363

Anh ta mỉm cười và ngỏ lời: “Có thể nhờ cô, chụp giúp tôi bức ảnh không?” Giọng anh nhẹ nhàng, còn đem theo một chút thành khẩn.

“Tất nhiên được rồi.” Bảo Ngọc cầm lấy thứ trong tay anh ta và điều chỉnh chế độ: “Muốn chụp ở đâu đây?”

“Ở đây là được rồi.” Anh ta đứng trước ngọn núi đá giả rồi nở nụ cười rất xán lạn.

Bảo Ngọc chụp hai tấm cho anh ta: “Xong rồi.”

“Cảm ơn.” Người đàn ông nhận lấy sau đó mỉm cười hỏi: “Xin hỏi cô đây, cô có thể chụp chung với tôi một tấm được không?”

“Ưm.” Bảo Ngọc khựng lại một chút, nhưng sau đó cô liền nhanh chóng đáp ứng một cách sảng khoái: “Không vấn đề gì.”

Thái độ của anh ta rất chân thành, nụ cười lại trông rất tròn đầy sạch sẽ, hành vi cũng rất lịch sự, vừa nhìn thì biết là một người tới đây chơi một mình. Bảo Ngọc không hề có phản cảm với người đàn ông lạ mặt này, cô chỉ nghĩ chụp một tấm ảnh chung để làm chứng cho chuyến đi của anh ta cũng chẳng phải chuyện gì quá đáng mà thôi.

Tiêu Mặc Ngôn đem nước trở về, nhìn thấy một người đàn ông vừa rời khỏi từ bên cạnh Bảo Ngọc, anh liền cau mày, sau đó anh sải bước đi tới và nhìn chằm chằm vào bóng ảnh thong thả của người đàn ông kia: “Là ai vậy?”

Bảo Ngọc nhận lấy nước trong tay anh rồi thành thật nói: “Không biết, anh ta chỉ nhờ em chụp ảnh giùm mà thôi.”

Hàng lông mày của Tiêu Mặc Ngôn vẫn đang cau lại dữ dội, từ đầu đến cuối anh đều luôn cảnh giác với những nguy hiểm tiềm ẩn. Bảo Ngọc nhìn thấy vậy thì liền mỉm cười đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve anh: “ôi, đừng có căng thẳng như vậy mà, chỉ là một người qua đường thôi.”

Tiêu Mặc Ngôn từ từ thu tầm mắt lại, giọng điệu anh có chút thận trọng: “Lúc anh không có ở bên cạnh thì không được tuỳ ý tiếp xúc với người lạ đó.”

Biết anh đang lo lắng cho mình nên Bảo Ngọc không ngừng gật đầu: “Biết rồi mà, đường chủ đại nhân của em~”

Bảo Ngọc không muốn anh quá căng thẳng nên liền khoác tay vào cánh tay anh, vừa đi vừa chọc cười vừa nói chuyện vui cho anh nghe. Đã ra ngoài chơi là phải chơi cho thiệt vui vẻ mới được, đâu cần phải để ý đến một người đi đường đâu chứ? Hơn nữa, cô thích một Tiêu Mặc Ngôn cởi bỏ lớp áo lạnh lùng đi hơn.

Bên ngoài khu vui chơi, trong một chiếc xe màu đen, người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau đang nhìn chăm chăm vào bức ảnh trên tay một cách xuất thần.

Trong bức ảnh, trên gương mặt xinh đẹp của Bảo Ngọc đang nở một nụ cười thanh nhã, đôi mắt phượng thanh mảnh và quyến rũ có thể vô tình lấy đi linh hồn của những người xung quanh. Một người phụ nữ rực rỡ như vậy có thể làm cho bất kỳ người nào đứng gần cô đều bị lu mờ, chứ đừng nói tới là một người đàn ông có tướng mạo bình thường như thế kia.

Khoé môi người đàn ông khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười yêu nghiệt.

Anh ta cất tấm ảnh lại, rồi đưa tay lên gỡ tấm mặt nạ da người trên mặt ra từng chút từng chút một…

Từ trong khu vui chơi bước ra thì sắc trời đã dần chuyển tối rồi.

“Có mệt không?” Anh lái xe, rồi nghiêng đầu qua hỏi cô.

“Không mệt.” Bảo Ngọc dựa người vào lưng ghế, nụ cười của cô trông rất mãn nguyện: “Lâu quá chưa được chơi điên cuồng như vậy rồi, sau này có dịp chúng ta lại đến chơi có được không?”

Anh khẽ cười rồi gật đầu. Chỉ cần cô thích thì anh sẽ đi cùng với cô.

Lúc này, chuông điện thoại của Bảo Ngọc chợt vang lên, cô lấy ra xem thì thấy là từ nhà cô gọi đến, thế là cô liền vội vàng nhấc máy: “Alo?”

Bình luận

Truyện đang đọc