Lạnh!
Rất lạnh...!
Cái lạnh kia như xuyên thấu xương tủy, thấm vào mỗi tấc tế bào của cô.
Cô đần độn đến nỗi không biết mình đang ở nơi nào, vì bị lạnh mà tỉnh lại.
Thật vất vả mở mí mắt, mới phát hiện trước mắt vẫn là một mảnh đen, nhìn không thấy được tia sáng nào.
Cô thử giật giật thân mình, ngoại trừ lạnh ra thì vẫn còn tốt, đã có thể tự do hoạt động.
Cô nỗ lực nhớ lại sự việc xảy ra khi còn tỉnh táo, cặp mắt hung ác kia lại hiện lên trong đầu.
Cô giật mình một cái theo bản năng, đôi tay sờ soạng khắp nơi, hy vọng có thể dựa vào thứ gì đó để đứng dậy từ trên mặt đất.
Rất rõ ràng… bây giờ cô là bị bắt cóc!
Nhưng ai sẽ bắt cóc cô? Cô không có tiền, cũng tự nhận là ngày thường không có thù oán gì với người khác.
Trừ phi...!
Cô bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước Hạ Tinh Không nói với cô câu cuối cùng kia, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu.
Tống Duy Nhất...!
Khả năng sẽ là Tống Duy Nhất sao?
Tưởng tượng đến cô ta, trong lòng Hạ Tinh Thần tức khắc có cảm giác không an ổn.
Nếu thật là Tống Duy Nhất nhằm vào cô, hôm nay cô còn có cơ hội sống sót để rời đi sao? Bọn họ nắm giữ cường quyền, cô cũng chỉ là dân chúng bình thường, nếu thật sự muốn bóp chết cô thì đơn giản như là bóp chết một con kiến vậy.
“Có ai không?” Hạ Tinh Thần giống như ruồi nhặng không đầu, chạm vào vách tường phía sau mấy lần, đơn giản giương giọng, lung tung chụp lấy vách tường, “Có ai không? Thả tôi ra ngoài!”
Dường như thật sự có người nghe được tiếng kêu của cô, vào giờ phút này, đột nhiên một tiếng ‘rầm’ vang dội thật lớn, cánh cửa kim loại dày nặng chậm rãi cuốn lên.
Trong không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng hít thở, âm thanh kia có vẻ đặc biệt đột ngột.
Âm thanh vang dội lan ra toàn bộ không gian trống trải.
Cửa chậm rãi kéo ra, vài ánh đèn mãnh liệt bên ngoài không hề do dự chiếu thẳng vào.
Hạ Tinh Thần đã thích ứng được với bóng tối, lúc này bị ánh sáng mãnh liệt chiếu tới khiến hai mắt cô bị đau đớn, hoàn toàn không mở ra được.
Cô đưa tay che trán theo bản năng, thật lâu sau mới nheo mắt lại, nhìn hướng cửa trước được mở ra.
Tiếng ầm ầm liên tục vang lên, sáu chiếc xe máy vọt vào.
Một đám người ngồi trên xe đều là những kẻ cơ bắp, cao lớn uy mãnh.
Đám người lái xe vững vàng dừng xe ở bên người cô, lập tức bao vây cô ở trong một cái vòng nhỏ.
Mấy người này hoàn toàn không có ý tốt, đánh giá cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt dần dần nhiễm sắc dục.
“Quả nhiên là đưa đồ chơi tới cho tôi? Nhìn khuôn mặt nhỏ này cũng không tồi.” Trong đó có một người đàn ông mặt sẹo dẫn đầu từ trên xe nhảy xuống, tới gần Hạ Tinh Thần.
Hô hấp Hạ Tinh Thần căng thẳng, vô thức lui về phía sau một bước.
Thân mình lập tức dính trên vách tường.
“Dáng người cũng rất đẹp, làn da trắng tinh, thật đúng là vưu vật, nhưng cái thân thể nhỏ bé này có thể chịu được mấy anh em chúng ta cùng lúc sao, e là không sống được bao lâu?” Một tên tai to mặt lớn khác cũng đi tới gần, vô sỉ sờ soạng trên cổ cô một phen.
“Cút!” Hạ Tinh Thần rùng mình, cô chỉ cảm thấy ghê tởm, thật quá ghê tởm!
“Dám nói chuyện với tao như vậy, xem ra mày muốn chết!” Người đàn ông lập tức thay đổi sắc mặt, hung thần ác sát giáng một cái tát lên mặt cô.
Đối phương thật sự không hề nương tay, giáng xuống một cái tát, Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, khóe môi lập tức chảy máu.
Trong lòng cô sợ hãi, sợ đến cả người đều phát run, ngón tay bám vào vách tường phía sau, đối mặt với một đám người hung thần ác sát, thậm chí cô muốn cầu xin tha thứ, nhưng mà...!rốt cuộc cô không làm vậy...!
Cô phun một ngụm máu, ánh mắt rét lạnh căm tức nhìn đám người trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ là sự quật cường và dũng cảm, không để ai xâm phạm, “Mấy người...!nếu đám mấy người dám chạm vào tôi, tôi có hóa thành quỷ xuống âm phủ cũng sẽ không để các người được yên!”
Vài người bị ánh mắt hung hãn của cô làm chấn động một lát.
Với tình huống như thế này, mấy người phụ nữ kia đã sớm sợ tới mức hai chân mềm nhũn, khóc lóc quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Mà bọn họ hoàn toàn không ngờ người phụ nữ này thoạt nhìn nhu nhược, nhưng chẳng những không khóc, còn dám uy hiếp bọn họ!
“Con mẹ nó! Con đàn bà này dám uy hiếp chúng tao, hôm nay mấy anh đây sẽ khiến mày ở dưới thân chúng tao mà cầu xin tha thứ mới thôi!”
Không biết là ai nói, mấy người đàn ông ném xe, ùa lên.
Hạ Tinh Thần thê lương kêu lên đầy sợ hãi: “Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!”
...!
Khi đoàn xe của Bạch Dạ Kình giống như mãnh thú vọt vào trong hầm gara trống trải, quần áo của Hạ Tinh Thần đã xốc xếch, đầu bù tóc rối, đen sì sì, trên mặt đều là miệng vết thương với máu, nhưng cô lại không ngã xuống.
Tựa như nữ chiến sĩ đấu tranh anh dũng vậy, một tay cầm lấy chiếc giày cao gót, đây chính là vũ khí của cô… cô cảnh giác đề phòng mọi người, vẻ mặt xơ xác tiêu điều, anh dũng giằng co cùng bọn họ.
Mà một đám người vây xung quanh cô cũng chật vật không kém, trên mặt đều không hẹn mà cùng đổ máu.
Đáng chết! Anh muốn giết người!
Mọi người nghe thấy âm thanh, đều xoay người lại nhìn theo bản năng.
Chỉ thấy Tổng thống nước S bỗng xuất hiện ở kia.
Giờ phút này, con ngươi chim ưng của người đàn ông kết đầy băng sương giống như khói mù.
Vốn dĩ khuôn mặt anh đã anh khí bức người, dữ tợn giống như Satan đến từ địa ngục, làm lòng người sợ hãi hoảng loạn.
“Là...!là Bạch tổng thống!”
“Chạy mau!”
Có người nhận ra anh tới, bất chấp tất cả, nhanh chóng khởi động xe muốn chạy, nhưng mà người của Bạch Dạ Kình đã lấy tốc độ ánh sáng bắt lấy bọn họ.
“Đứng im hết cho tôi, không được nhúc nhích!” Bạch Dạ Kình nghiến răng nghiến lợi, âm trầm phân phó, cất bước đi về phía Hạ Tinh Thần.
Thân thể cô đau đến khó chịu, cả người đều phát run.
Anh mới tới gần, hai chân cô đã mềm nhũn.
Hô hấp Bạch Dạ Kình khẩn trương, cánh tay dài ôm lấy eo nhỏ của cô, chặt chẽ bảo vệ cô vào lòng, nhưng vẫn cảm giác được cô đang run rẩy.
“Thế nào?” Giọng nói của anh bị đè nén, áo khoác trên người đã khoác trên vai cô, chặt chẽ che đi một thân lam lũ của cô.
Chỉ cần anh đến chậm một bước...!
Thật không dám tưởng tượng! Cho dù là muộn một phút đồng hồ, cô gái nhỏ đáng thương này cũng không thể kiên trì trụ vững được!
“...” Cô không nói nên lời, kinh hãi quá độ, nước mắt lập tức tựa như trân châu bị đứt.
Cô như vậy, cùng với cô lúc nãy như nữ chiến sĩ hoàn toàn bất đồng.
Bạch Dạ Kình nắm thật chặt súng trong tay, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên.
“Nhắm mắt lại!” Âm thanh anh vững vàng ra lệnh.
Một tay kia từ đầu vai choàng qua che lại mắt của cô, nước mắt cô đầy mặt, chôn sâu vào ngực anh.
“Bang”, một tiếng súng vang lên...!
“A!” Trong đó có một người đàn ông kêu rên thảm thiết, che lại đũng quần, lăn lộn trên mặt đất.
Máu từ đũng quần chảy ra nhìn đến ghê người, tiếp theo lại kết hợp với vài tiếng “bang bang...”, đôi tay anh ta run lên vài cái, trúng mấy viên đạn, tiếng kêu rên càng thêm thê lương, làm người sợ hãi.
Mấy người khác vừa thấy tư thế của người này, sợ tới mức quỳ thẳng trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Bạch Dạ Kình ném súng cho Lãnh Phi, không mang theo một tia cảm xúc: “Giữ lại một người sống, còn lại xử lý giống như vậy!”.