TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI



Hạ Tinh Thần không hề có chút khẩu vị nào, ngửi thấy mùi hương kia, cảm thấy muốn buồn nôn.

Cho nên, chỉ ăn đại một vài miếng để đối phó, thì đã bảo người giúp việc mang đi.
Ba giờ chiều, cô thay cho phu nhân Lan Đình mặc sang một bộ đồ mới khác sạch sẽ hơn.

Nhìn bà ngủ, đôi mày đang nhíu chặt cũng được buông lỏng, lúc này cô mới thấy thoải mái hơn một chút.

Cô cầm điện thoại, đang cân nhắc xem có nên gọi cho anh đang ở nước ngoài không, hỏi thử xem anh đã định thời gian quay về hay chưa?
Nhưng, lại lo lắng bây giờ anh đang có việc bận.
Hạ Tinh Thần do dự một hồi, cuối cùng cũng không gọi điện sang, chỉ rảnh rỗi cầm điện thoại lướt weibo xem tin tức mới.
Tin tức đầu tiên xông thẳng vào trong mắt cô, vậy mà lại là tin vui.
Hơn nữa.
Nhân vật nam chính, cô cũng quen.


“Mùng 2 này cậu hai của nhà họ Dư kết hôn, thân phận của cô dâu vẫn đang là một bí mật”.
Hạ Tinh Thần rất bất ngờ khi đọc được tin mới này.

Đại thiếu gia cà lơ phất phơ giống như Dư Trạch Nam, cô còn cho rằng năm đến mười năm sau cũng chưa có khả năng sẽ trói chặt mình vào hôn nhân.
Sao đột nhiên lại muốn đính hôn.
Cô cảm thấy đối tượng là thiên kim tiểu thư nào lại khiến cho Dư Trạch Nam sốt ruột muốn ở bên cạnh đến thế, công việc của Dư Trạch Nghiêu, chỉ sợ là lại dùng hôn nhân của em trai biến thành công cụ củng cố cho quyền lực của anh ta.
Nghĩ đến đây, Hạ Tinh Thần không kiềm chế được mà thở dài, trong lòng bùi ngùi.
Đính hôn với người mình không yêu, kết hôn là phải sống cả đời, thật sự là một việc vừa đáng buồn vừa đáng thương.
Hạ Tinh Thần đang xem tin tức, cảm thấy không ngừng thổn thức, lúc này, đã có tiếng gõ cửa.
Cô quay đầu lại nhìn, người giúp việc đã đẩy cửa đi vào.
“Hạ tiểu thư, Lan tiên sinh mời cô đi đến thư phòng.

Nói là có việc muốn thảo luận với cô.”
Hạ Tinh Thần gật đầu: “Được rồi, tôi lập tức qua ngay!”
Lan Chiến không tìm mình, thực sự cô cũng phải đi tìm ông ta.

Việc này, việc này dù sao cũng phải hỏi rõ xem rốt cuộc là ông ta muốn làm gì?
Cô chỉnh sửa lại quần áo một chút, lại kéo chăn lại thật kỹ cho phu nhân Lan Đình, dặn dò người khác vài câu, mới yên tâm rời đi.
Khi cô đi đến phòng đọc sách, Lan Chiến đang chắp hai tay ở sau lưng, đứng trước cửa sổ, cũng không biết có phải là đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ hay không, nghe được tiếng bước chân cửa cô đi vào cửa, ông ta cũng không lập tức quay đầu trở lại.
Hạ Tinh Thần đẩy cửa, đi vội vào bên trong, cách ông ta vài bước mới dừng bước.
“Sở dĩ hiện tại ba của tôi bị đưa đi, là bởi vì ông đã thúc đẩy.

Tại sao ông lại muốn làm như thế?” Cô không hề nói quanh co, mở cửa đi thẳng vào chất vấn.
Lúc này Lan Chiến mới từ từ xoay người lại, ánh mắt quan sát cô từ trên xuống dưới, giống như vốn dĩ không hề nghe được lời chất vấn của cô, chỉ hỏi vấn đề của mình: “Dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, mặc dù đã có một đứa con, nhưng, khi sinh con tuổi còn trẻ, vóc người cũng không hề biến dạng.


Chẳng trách nhị thiếu gia của nhà họ Dư lại động lòng với cô.”
Hạ Tinh Thần hơi cau mày, vô cùng mâu thuẫn với anh mắt kia của ông ta, cũng không biết là sao ông ta đột nhiên lại nhắc đến Dư Trạch Nam.
“Là ông đang nhắm vào tôi và Dạ Kình, cho nên mới ra tay với ba của tôi, là để trả thù chúng tôi sao?” Cô không từ bỏ ý định truy hỏi.
Lan Chiến kéo ghế, thong thả ngồi xuống chiếc bàn đọc sách vô cùng lớn, hay tay bắt chéo với nhau: “Đã xem tin tức hôm nay chưa?”
“Tôi không biết là ông đang nói gì nữa?”
“Về việc người mà cậu hai của nhà họ Dư muốn đính hôn!”
Hạ Tinh Thần phát hiện mình không thể nào nghe hiểu được Lan Chiến nhìn xa trông rộng.

Thực ra vốn dĩ cũng không biết tại sao đề tài của ông ta lại chuyển sang Dư Trạch Nam.
Gương mặt cô lạnh lùng, cô nói: “Rốt cuộc là ông muốn nói gì?”
“Cô muốn gặp ba của cô, muốn để cho ông ra ngoài dưỡng bệnh cho tốt, cũng không phải là không có thể.

Chỉ cần cầm công văn tôi tự kí, đều có thể thoải mái mà đạt được đề nghị của cô, cũng đừng nên nghĩ dựa vào sức lực của một mình Bạch Dạ Kình.

Bây giờ cậu ta đang đối mặt với việc từ chức, người thông minh có cân nhắc, thì sẽ thay đổi mà đi đến đầu quân cho tôi và phó tổng thống Dư.”
Hạ Tinh Thần im lặng, cau mày: “Ông cấu kết với Dư Trạch Nghiêu?”
“Cháu gái à, dù thế nào thì cô cũng đừng nói ra những lời khó nghe như vậy chứ! Người làm chính trị mưu cầu giống nhau, cùng nghĩ mưu sự, là lựa chọn của người thông minh.” Lan Chiến đứng dậy, đi đến bên cạnh người cô, ánh mắt lộ ra sự xảo quyệt: “Nói đi, có muốn cầu xin cho ba cô không? nếu cô không muốn, tôi có thể để cho ông ta bị giam giữ luôn ở trong đó.

Nhưng mà, y thuật của bác sĩ trong đó như thế nào, thật sự không thể nào biết được.

Không phải ông hai Bạch của nhà họ Bạch mới vừa làm phẫu thuật gan hay sao? nếu như không cẩn thận bị nhiễm trùng ở trong đó, nói không chừng, còn chưa đợi được mùa xuân ra thẩm vấn, ông ta đã...”
“Ông muốn tôi làm gì?” Hạ Tinh Thần nghe thấy mà sợ kinh hồn bạt vía, cơ bản là không thể nào nghe được nữa, cắn răng trừng to mắt nhìn Lan Chiến: “Ông chỉ cần nói ra mục đích của ông, nếu tôi có thể làm được, nhất định tôi sẽ làm.”
Lan Chiến nhìn mắt cô viết đầy sự kiên quyết, mỉm cười.

Vỗ vỗ bả vai đang vô cùng căng thẳng của cô, nói: “Cô không cần phải quá căng thẳng, chỉ là, bây giờ tôi đang nương nhờ vào phó tổng thống Dư, giúp đỡ cho cậu ta một số việc.


Việc đính hôn của nhị thiếu gia nhà họ Dư, hôm nay, cả nước cùng lan truyền xôn xao, không biết làm sao, hôm nay sáng sớm đã nhận được tin, cô dâu đã không thấy nữa rồi.

Cô nói xem, nhà họ Dư sẽ bị mất hết mặt mũi, cho nên, phó tổng thống Dư muốn tôi tìm cho nhị thiếu gia của nhà họ Dư một cô dâu chuẩn mực sẵn có.”
Khi ông ta nói đến những chữ cô dâu chuẩn mực sẵn có, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người cô.

Giây phút đó, Hạ Tinh Thần đã hiểu rõ ý của ông ta.
Sau khi kinh sợ, giận đến mức không thể kiềm chế được mà mắng: “Lan Chiến, ông thật quá vô liêm sỉ.”
Cô chán ghét mà hất bàn tay của ông ta đang đặt trên vai của mình ra.
Nói cô dâu chạy rồi, sợ nhà họ Dư mất hết mặt mũi, tất cả mọi trách nhiệm đều đẩy lên người của nhà họ Dư, nhưng làm sao cô có thể không biết mọi chuyện đều do ông ta đã sắp xếp trước đó, chỉ là, cô làm thế nào cũng không hiểu rõ, sao Dư Trạch Nam cũng phối hợp với Lan Chiến và anh trai của anh ấy.
“Sốt ruột rồi à?” Vẻ mặt của Lan Chiến vẫn như cũ, gương mặt lạnh lùng: “Quyền lựa chọn nằm trong tay cô, cô có thể từ chối tôi!”
“Ông chắc chắn tôi sẽ bị ông lợi dụng điểm yếu như thế sao? Vốn dĩ tôi cũng không hề dao động.”
“Vậy chúng ta cũng không còn gì để nói nữa!” Lan Chiến dứt lời, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh, gọi đến một dãy số.

Một lát sau, Hạ Tinh Thần chỉ nghe thấy ông ta nói với bên kia: “Tình hình ông hai Bạch thế nào rồi, có chuyển biến tốt gì không? Thuốc không đủ cũng không cần quan tâm, sang năm rồi nói sau đi.

Kéo dài bao lâu thì cứ kéo, cứ nhìn vận may của bản thân ông ta đi.

Nhiễm trùng cứ để nhiễm trùng đi.”
Hạ Tinh Thần không thể nào nghe nổi nữa, hơi thở nặng nề, xông đến, mạnh mẽ mà nhấn phím tắt điện thoại.
Hai mắt đỏ rực trừng to mắt nhìn ông ta, giống như một ác ma đòi mạng người vậy.
“Lan Chiến, ông thật quá đáng, ông và ba tôi cũng là người từng quen biết, mẹ tôi cũng chính là chị ruột của ông, tại sao ông lại có thể nhẫn tâm làm hại họ như vậy?” Cô không thể nào gọi ông ta bằng “cậu” được: “Bọn họ đã chia cách hơn hai mươi năm, bây giờ không dễ dàng gì mới có thể đến bên nhau, thậm chí ba tôi cũng vừa mới cầu hôn với mẹ của tôi, làm sao ông có thể tàn nhẫn đến thế?”.


Bình luận

Truyện đang đọc