Hạ Tinh Thần đang nghĩ, sau khi Vị Ương biết ba đứa nhỏ là Bạch Tổng thống thì còn dám khí phách như vậy không.
Trì Vị Ương lại quay về đề tài ban đầu, nói: “Nghe nói đêm nay chúng ta có tiết mục tiệc tối, ngài Tổng thống sẽ đến.”
“A? Sao mình lại không nghe nói?”
“Kế hoạch vừa mới định ra, mình cũng mới nghe trưởng bí thư nói.”
“A…” Nhắc mới nhớ hình như đã mấy ngày cô không gặp được Bạch Dạ Kình.
“Sao cậu lại bình thản như vậy chứ?” Trì Vị Ương lại kích động: “Mình chỉ tưởng tượng gặp ngài Tổng thống thôi mà đã căng thẳng gần chết! Trước kia thấy anh ấy ở trên TV đã cảm thấy rất đẹp trai, không biết người thật lại như thế nào.
Phỏng chừng còn đẹp trai hơn cả trên TV.”
“Đẹp trai thì có tác dụng gì chứ, lạnh như băng vậy, chẳng khác gì cái đầu gỗ.” Hạ Tinh Thần lẩm bẩm.
“Cậu nói gì cơ? Ai giống với đầu gỗ?”
“…Không có gì, cậu nhìn thấy sẽ biết.”
Hạ Tinh Thần sợ bản thân sẽ nói lộ hết nên không dám nói nữa.
Ngày hôm đó cũng không gặp lại Hứa Nham.
Anh ta bề bộn nhiều việc, là phiên dịch viên của ngài Thủ tướng, tất nhiên phải kè kè đi theo.
Buổi tối, quả nhiên Bạch Tổng thống tới rồi.
Trước sau vô cùng khoa trương, Bộ trưởng Bộ ngoại giao dẫn mọi người tới cửa tiếp đón.
Cách đám người, Hạ Tinh Thần thấy người đàn ông cao cao tại thượng khiến người khác không thể nào đến gần, trong lúc nhất thời cảm thấy anh như vầng thái dương chói mắt, mà bản thân lại là hạt bụi trên mặt đất.
Cách xa như vậy, hai người khác nhau đến như thế nhưng lại có một đứa con, thực sự là không thể ngờ được.
Nhưng may mắn bản thân không yêu người đàn ông này, nếu không nhất định rất khổ.
Hạ Tinh Thần thầm nghĩ.
Trì Vị Ương khẽ nhéo tay cô, cô quay mặt qua liền thấy người phụ nữ háo sắc này đã hưng phấn tới mức mặt hồng như trái đào, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngài Tổng thống, chỉ thiếu nước không moi tim ra thôi.
Trời ạ!
Có thể rụt rè một chút không chứ!
Nhưng vừa quay đầu liền phát hiện tất cả những người phụ nữ ở đây, cho dù là chưa kết hôn hay đã kết hôn thì đều không khác nhau là mấy.
Một mình cô bình tĩnh đứng trong đám người, thật sự có vẻ không hợp nhau lắm.
Người đàn ông này thực sự là một tai họa!
Bạch Dạ Kình như mang cả ngân hà đi vào, cả đoạn đường đều không liếc nhìn Hạ Tinh Thần lấy một cái.
Vẻ mặt Trì Vị Ương mất mát: “Ngài Tổng thống ngay cả liếc cũng không liếc chúng ta một cái!”
“Nhiều người như vậy, anh ấy muốn xem cũng không xem hết.
Được rồi, đừng luẩn quẩn nữa, đi thay quần áo rồi đến tiệc tối nữa.”
Còn mấy phút nữa thì tiệc tối bắt đầu.
Pháo hoa trên biển đã sáng lên, vô cùng náo nhiệt.
Hạ Tinh Thần trang điểm, thay một bộ lễ phục màu xanh ngọc đi ra từ phòng thay đồ.
.
Cập nhật truyện nhanh tại == TRÙMT RUYỆИ.V Л ==
Đang vội vàng đi tới tiệc tối thì bắt gặp một thân ảnh quen thuộc khiến cô đứng sững lại.
Liếc mắt một cái thì tim liền đập nhanh.
Là Hứa Nham.
Ánh mắt anh ta thâm thúy nhìn lên gương mặt Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần cầm túi xách, nắm lấy làn váy, ánh mắt anh ta nhìn như vậy khiến cô bất chợt căng thẳng.
“Đã lâu không gặp.” Cuối cùng người mở miệng lại là Hứa Nham.
Hạ Tinh Thần cong cong khóe môi: “Đúng vậy, em không ngờ lại gặp được anh ở đây.”
Hứa Nham nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, không nhịn được khen ngợi: “Rất đẹp, bộ lễ phục này rất hợp với em.”
“Cảm ơn.”
Sau đó, hai người im lặng không nói chuyện, trong lòng mỗi người đều xoay chuyển liên tục nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, nhất thời liền có chút xấu hổ.
“Anh Hứa Nham!”
Ngay lúc này, đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên.
Hạ Tinh Thần ngẩn ra, cả người Hứa Nham cũng thả lòng ra.
Sau đó, thân ảnh nhỏ nhắn chạy lại đây ôm lấy cánh tay Hứa Nham: “Anh Hứa Nham, em đã nói chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi này mà?”
Vậy mà lại là… Hạ Tinh Không…
Lúc này Hạ Tinh Thần mới nhớ tới buổi biểu diễn đêm nay, quả thật có Hạ Tinh Không của đoàn vũ đạo quốc tế.
Nhưng cô không ngờ tới… cô ta với Hứa Nham…
Tầm mắt Hạ Tinh Thần rơi xuống cánh tay Hạ Tinh Không kéo lấy Hứa Nham.
Hình như Hứa Nham không được tự nhiên cho lắm, rút tay ra khỏi tay Hạ Tinh Không, cứng ngắc nói: “Được rồi, Tinh Không, nơi này là Bộ ngoại giao, đừng như vậy.”
“Liên quan gì chứ, chúng ta là người yêu, dù sao thì ở đây cũng không có người ngoài.” Hạ Tinh Không cười vô cùng hạnh phúc.
Hạ Tinh Thần hơi buồn.
“Chị? Hóa ra là chị à!” Dường như lúc này Hạ Tinh Không mới chú ý tới sự tồn tại của Hạ Tinh Thần, sau đó buông Hứa Nham ra ôm tay Hạ Tinh Thần: “Chị, thật trùng hợp mà! Không nghĩ tới ba chúng ta lại chạm mặt ở đây.
Em cũng mới vừa về nước, nói muốn đi thăm chị nhưng lại nghe nói chị đã chuyển đi rồi.”
“Hai người tán gẫu đi, tôi còn việc phải làm không tiếp hai người nữa.” Hạ Tinh Thần thực sự không thể giả vờ thân thiện ngoan ngoãn như Hạ Tinh Không, đẩy tay Hạ Tinh Không ra chuẩn bị đi.
Hạ Tinh Không kéo cô: “Chị, đừng đi vội, chúng ta tán gẫu một chút đi.” Cô ta quay đầu nhìn Hứa Nham: “Anh Hứa Nham, em muốn đi uống cà phê, có thể đi lấy cà phê giúp em hay không?”
Hứa Nham nhìn Hạ Tinh Không rồi lại lặng lẽ nhìn Hạ Tinh Thần, rốt cuộc chẳng nói gì mà xoay người rời đi.
Hứa Nham vừa đi, Hạ Tinh Không liền thu tay lại, nụ cười vừa nãy cũng biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng.
“Bây giờ anh ấy là bạn trai của tôi, cho nên chị cách anh ấy xa một chút!” Đây là lời cảnh cáo.
Hạ Tinh Thần đã sớm quen việc Hạ Tinh Không có hai bộ mặt khác nhau, cười nhạo nhìn cô ta: “Đã năm năm rồi mà vẻ mặt dối trá của cô vẫn không chút thay đổi.”
“Vẫn hơn chị giả bộ thanh thuần cuối cùng lại làm loạn sau lưng người khác, còn làm ra biết bao nhiêu chuyện không ai biết.
Hạ Tinh Thần, đừng trách tôi không nhắc nhở chị, đừng tự rước lấy nhục trước mặt anh Hứa Nham nữa, chị hoàn toàn không xứng với anh ấy!”
Hạ Tinh Thần cũng không tức giận, chỉ lành lạnh liếc nhìn Hạ Tinh Không: “Nếu cảm thấy tôi tệ như vậy, thế sao cô còn mang dáng vẻ như gặp kẻ thù vậy? Hạ Tinh Không, ở bên ngoài năm năm mà cô lại không có chút tiến bộ nào vậy?”
“Chị!” Hạ Tinh Không tức giận, ngay lúc này Hứa Nham đã bưng cà phê tới.
Hạ Tinh Không đã thu lại vẻ nham hiểm vừa nãy, cười tươi như hoa.
Hứa Nham lo lắng nhìn hai người, nói: “Bây giờ anh phải tới hội trường, hai người…”
“Vậy anh đi trước đi, em tán gẫu với chị một lát nữa.
Dù sao còn một lúc nữa mới tới lúc em lên sân khấu.”
“Cũng được.” Hứa Nham không nghĩ nhiều liền vội vàng đi rồi, công tác rất bận rộn.
Hứa Nham vừa đi, sắc mặt Hạ Tinh Không lập tức biến đổi, cầm ly cà phê trong tay hắt lên người Hạ Tinh Thần.
Không đoán trước được, Hạ Tinh Thần hít một hơi.
Cà phê kia rất nóng, phần cổ của lễ phục trên người cô lại rất thấp, cà phê trực tiếp theo cổ áo chảy xuống, ngực lập tức bị bỏng đỏ lên.
Đáng chết!
Hạ Tinh Thần trợn mắt.
Hạ Tinh Không lại cười rất vô tội: “Xin lỗi nha, tay tôi không cầm chắc nhưng chị à, trước mặt bạn trai người khác thì không nên ăn mặc khiêu gợi như vậy, người ta sẽ ghen đó.”
Cô ta vừa dứt lời, không đợi Hạ Tinh Thần phản ứng lại liền xoay người rời đi..