Chỉ nghe thấy anh đè thấp giọng hỏi: “Lo lắng cho anh sao?”
“Em… thực ra, lo lắng cho chú anh…” Khoảng cách gần như vậy khiến cô có chút miệng khô lưỡi khô đắng.
Cô liếm liếm môi dưới, không dám chơi trò mập mờ với anh, chỉ rụt người lùi vào góc.
Người đàn ông này kỳ thật là một cao thủ tình trường, mắt nhìn cô cứ như có lửa vậy.
Ánh mắt này của anh trên mạng gọi là ánh mắt có thể khiến người ta mang thai!
Bạch Dạ Kình không vội làm chính sự, đặt văn kiện xuống, trực tiếp ôm cô đặt trên đùi.
Không phải là nghiêng người ngồi, mà là mặt đối mặt ngồi, hai chân mảnh khảnh của cô đặt trên eo anh.
Hạ Tinh Thần hoảng hốt, lại không dám thở mạnh.
Chỉ trừng anh, lại quay đầu nhìn lại đằng sau, ánh mắt đầy lo lắng.
Phía trước tài xế và Thụy Cương đều đang ở đó!
Huống hồ, bọn họ vừa mới bị lộ chuyện xe chấn, ầm ĩ vô cùng rối loạn, bây giờ anh lại muốn xằng bậy nữa sao?
Bạch Dạ Kình biết trong lòng cô lo lắng cái gì, ấn nút, cửa sổ xe liền có màn che bao trùm, chắn kín mít cả xe.
Chỉ là, phía trước thùng xe lại không có ngăn cách.
Hạ Tinh Thần khó chịu, hạ giọng hỏi, “Anh lại muốn làm gì?”
Bạch Dạ Kình ngửi mùi thơm trên người cô: “Em chủ động đưa tới, chẳng lẽ không biết anh muốn làm gì sao?”
“Em chỉ là tiễn anh, không phải muốn cùng anh… Cái này?” Hạ Tinh Thần đỏ mặt.
Bởi vì phía trước Thụy Cương vẫn ở đó, cô vô cùng khẩn trương, cảm giác giống như đang yêu đương vụng trộm vậy.
Bạch Dạ Kình đương nhiên sẽ không làm trò trước mặt người khác, cho dù Thụy Cương trước mặt bọn họ thực sự nhận ra thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại nhìn một cái.
Anh vén mái tóc cô, ở trên cổ cô triền miên quyến luyến hôn một cái thật mạnh.
“Đừng…” Hạ Tinh Thần trốn tránh, nhưng tay Bạch Dạ Kình từ phía sau giữ cổ của cô, không cho cô cơ hội trốn.
Anh hôn thật sự rất mạnh, hôn đến mức trên cổ cô có một vết đỏ lớn mới bằng lòng bỏ qua.
Hạ Tinh Thần dùng ngón tay che lại chỗ đó, có chút oán trách oán giận: “Lần trước Đại Bạch đã hỏi, giờ anh lại…”
Bạch Dạ Kình kéo tay cô xuống.
Trên da thịt tuyết trắng của cô xuất hiện một dấu đỏ nhàn nhạt, thoạt nhìn đỏ bừng kiều mị, nhưng thật ra càng thêm gợi cảm.
Môi anh chợt lướt qua môi cô, hô hấp hỗn độn nói: “Qua sinh nhật bác gái rồi thì trở về ngay nhé, một ngày cũng đừng chậm trễ…”
Một câu đơn giản, Hạ Tinh Thần có thể nghe được khát vọng của anh đối với mình ở trong đó, cũng nghe ra ám chỉ của lời nói kia, cho nên cô căn bản không dám nói tiếp.
………
Lần này tới Lương Thành, là giấu diếm mọi người lặng lẽ sắp xếp, cho nên lúc rời đi đương nhiên cô cũng lặng lẽ rời đi.
Bạch Dạ Kình xuống xe, đeo khẩu trang.
Cũng may ga tàu cao tốc cũng không có bao nhiêu người.
Cô nắm tay anh, cùng anh và Thụy Cương đến khu kiểm phiếu.
“Đi thôi, tài xế sẽ đưa em trở về.” Bạch Dạ Kình nói với cô.
“Ừ, anh đi vào trước.” Tay cô nhẹ nhàng nhéo tay anh.
Bạch Dạ Kình nâng mắt nhìn đồng hồ, thời gian đã không thể chậm trễ.
Hạ Tinh Thần cũng biết, chậm rãi thu hồi lại tay.
Anh cũng không có ở lâu, xoay người chuẩn bị đi, dường như nhớ tới cái gì, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Cô đi phía trước một bước, hỏi: “Còn có việc sao?”
“Di động không được phép tắt máy! Cũng không được cúp điện thoại của anh!” Giọng điệu của anh cứng rắn.
Hạ Tinh Thần nghe xong trong lòng tràn đầy mật ngọt: “Em biết rồi.”
Anh nói xong, lúc này mới cùng Thụy Cương đi qua cửa kiểm phiếu.
Hạ Tinh Thần đứng ở bên ngoài nhìn bóng dáng của anh, cho đến khi anh biến mất, cô mới chậm rì rì thu hồi tầm mắt đi.
Ngực cô cứ có cảm giác trướng trướng, hẳn là… chắc hẳn là không nỡ rồi?
Cô thở dài một hơi.
Đối với anh, không phải chỉ có một chút động tâm thôi sao? Sao có thể… chỉ chia lìa ngắn ngủi như vậy, đều sẽ cảm thấy mất mát? Trong lòng dường như trống trải.
……
Tài xế đưa cô về đến nhà, vừa xuống xe đã thấy trong sân mấy chú dì cắn hạt dưa, còn mẹ cô thì đang ngồi bên cạnh nhặt rau.
Hạ Đại Bạch không ở nhà, đoán chừng là đi chơi với Đại Mao Nhị Mao rồi.
Hạ Tinh Thần mỉm cười chào hỏi với mọi người, tìm ghế nhỏ ngồi trước mặt mẹ, giúp mẹ nhặt rau.
“Tinh Thần à, bạn trai con rốt cuộc là trông như thế nào, sao vẫn luôn đeo khẩu trang thể, cũng không nhìn rõ mặt mũi thế nào luôn.” Thím hai hỏi.
Hạ Tinh Thần trả lời: “Anh ấy bị cảm mạo, con sợ anh ấy lây bệnh cho con trai con, cho nên nói anh ấy mang khẩu trang.
Tướng mạo sao…Trông cũng được.”
Cô nhớ tới nhan sắc tuấn tú hoàn mỹ của Bạch Dạ Kình, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Sợ mẹ cô phát hiện tâm tư, thấp đầu nói.
“Đại Bạch lớn lên đẹp trai như vậy, chắc chắn là gien hai người đều tốt.
Hơn nữa, ba của thằng bé chắc chắn rất có tiền đồ nhỉ? Hôm nay còn mang cả tài xế tới đón nữa.
Là ông chủ lớn làm ăn buôn bán sao?”
Hạ Tinh Thần và Thẩm Mẫn liếc mắt nhìn nhau, thật sự không biết nên giải thích thân phận của Bạch Dạ Kình thế nào.
Thẩm Mẫn nói: “Tiền đồ tốt hay không không quan trọng, quan trọng là có đối xử tốt với Tinh Thần nhà chúng tôi hay không.”
“ Lời này của mẹ Thẩm nói không sai.Tinh Thần, hai người tính khi nào kết hôn? Con trai lớn như vậy rồi, nghe thím, nhanh chóng kết hôn sớm, đỡ phải đêm dài lắm mộng.”
“…” Lúc này Hạ Tinh Thần im lặng, không trả lời.
Chỉ yên lặng nhặt rau.
Thẩm Mẫn hơi ngẩng đầu, liếc nhìn cô một cái.
Tóc cô rơi xuống, dấu vết trên cổ cô liếc mắt một cái là có thể thấy được.
Nhưng không dừng lại lâu, chỉ tiếp tục nhặt rau, giả vờ như không có việc gì hỏi: “Đại Bạch không chấp nhận được việc cậu ta cưới người phụ nữ khác, chắc chắn cũng không chấp nhận con gả cho người đàn ông khác.
Hai người các con đã từng bàn đến chuyện kết hôn chưa?”
“Chưa.” Hạ Tinh Thần ăn ngay nói thật.
Kết hôn?
Cô cảm thấy, việc này đối với cô và Bạch Dạ Kình, dường như thật sự quá xa xôi.
Hai người bọn họ, hiện tại, nhiều nhất nhiều nhất cũng chỉ là giai đoạn yêu đương.
Thậm chí, câu chuyện yêu đương này, còn chỉ là một sự khởi đầu nho nhỏ, vẫn chưa thành hình.
Tình cảm hiện tại thực sự chỉ là một quả trứng gà chưa vỡ, rất yếu ớt, có lẽ chỉ cần ngoại lực nhẹ nhàng tác động đã nát, chẳng có thành quả gì.
“Cậu ta là người rất có tâm, mẹ trông rất thích.
Nhưng mà, mẹ thích cũng vô dụng, hai người các con đều không còn nhỏ, nên tự mình suy xét vấn đề thực tế đi.”.