Khi biết Bạch Dạ Kình thật sự không dám chạm vào cô, tâm tư xấu xa của Hạ Tinh Thần đã thầm nảy mầm trong lòng.
Sau khi tắm rửa xong, trực tiếp mặc áo ngủ, tùy tiện quấn áo choàng tắm từ trong phòng tắm đi ra.
Cô vẫn không có da mặt dày đến dám mặc một cái như vậy liền nghênh ngang trước mặt ngài Bạch, nhưng mà chỉ như vậy ngài Bạch cũng đã có chút không thể khống chế được.
Đọc báo thì mất tập trung.
Ánh mắt thỉnh thoảng xẹt qua bắp chân bị lộ ra của cô.
Áo choàng tắm trên người cô chỗ ngực cũng mở rất thấp, áo ngủ ren bên trong mơ hồ lộ ra một khối tròn nhỏ, dưới lớp ren lụa mỏng là khe rãnh kiêu ngạo, làm cho anh không thể không nghĩ đến thị phi.
"Lại đây."
Rốt cục, sau khi người nào đó thoa mặt xong, Bạch Dạ Kình không nhịn được nữa.
Ném tài liệu sang bên cạnh, mở miệng.
Giọng nói cũng đã thay đổi, có chút khàn khàn.
Hạ Tinh Thần giống như có bùa hộ mệnh, không sợ anh, ngoan ngoãn đi tới.
Kết quả là, anh giơ tay lên kéo cô ngồi lên đùi.
Hai người, là mặt đối mặt mà ngồi.
Lúc đầu cô còn ngồi ở vị trí đầu gối của anh, thế nhưng, ngay khi cô vẫn muốn trốn, anh nắm chặt eo cô, dùng sức đẩy cô lên phía trước.
Cô thở hổn hển.
Đã cảm giác được có thứ gì đó tràn ngập nguy hiểm, mạnh mẽ chống vào cô.
Không đợi cô lấy lại tinh thần, cái áo choàng tắm trên người đã bị người đàn ông bá đạo xé rách, ném lên thảm thật xa.
Xa đến nỗi cô ấy không thể với tới được.
Hạ Tinh Thần vốn là muốn chọc cười ngài Bạch, thế nhưng, bộ dáng trước mắt ở trước mặt anh, cô vẫn cảm thấy vô cùng thẹn thùng.
Không chỉ là mặt, mà ngay cả trên người cũng bắt đầu đỏ ửng.
"Đỏ mặt cái gì? Không phải là muốn quyến rũ anh sao?" Người đàn ông nâng cằm cô lên, lúc nói chuyện hơi thở phả lên mặt cô, có vài phần quyến rũ chết người.
Tim Hạ Tinh Thần đập rất nhanh.
Cô cảm thấy mình thật sự đang tìm cái chết mà! Người đàn ông này, thật quyến rũ quá đi! Cô cảm thấy khả năng bản thân mình không thể kiềm chế được đến cuối cùng tương đối lớn.
"Em chính là quyến rũ anh đó thì sao, anh cũng không thể làm gì em..." Hạ Tinh Thần sờ sờ bụng mình, rất đắc ý: "Bây giờ em có bùa hộ mệnh, tiểu bảo bối trong bụng em không hoan nghênh anh..."
Bạch Dạ Kình cảm thấy lần sau tốt nhất là không bao giờ sinh bảo bối nữa.
Nhịn ba tháng, đối với anh mà nói, quả thật là một chuyện rất đau khổ.
"Không sao, anh không ngại đổi phương thức khác." Bạch Dạ Kình kéo tay phải cô đặt lên bụng anh, trực tiếp mò vào trong áo choàng tắm của anh, sau đó đi theo bụng anh, một đường đi xuống...
Mặt Hạ Tinh Thần đỏ bừng.
Cô không biết đây có nghĩa là gì.
Chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng đến mức sắp cháy lên mất rồi.
"Ngài Bạch, anh...có muốn nhẫn nhịn chút hay không?" Giọng nói của cô có phần không ổn định.
"Vậy em tốt nhất cũng có thể nhịn đi!" Hạ Tinh Thần vốn còn không rõ lời anh nói là có ý gì, nhưng trong nháy mắt sau, cô liền hiểu.
Người nào đó trả thù rất nặng, tuy rằng không thể chạm vào cô, nhưng kết quả...
Cả đêm đều dốc hết toàn lực trêu chọc cô!!
...
Qua năm mới, mùa đông lạnh lẽo cũng dần dần ấm lên một chút.
Tối hôm qua hai người thật sự là hao sức quá muộn, thế cho nên hiện tại cả người Hạ Tinh Thần vẫn còn mơ mơ màng màng, không muốn rời giường.
Trong chăn, xoay người lại.
Tay sờ lung tung, sờ được chiếc áo ngủ vốn nên mặc trên người mình tối hôm qua, hiện tại lại bị ném loạn xuống giường, quẫn bách ập đến, lập tức nhớ tới chuyện tối hôm qua giữa cô và Bạch Dạ Kình.
Sau một lúc lâu cô nhìn chằm chằm vào tay phải của mình, nhìn đi nhìn lại.
Giống như nhiệt độ tối hôm qua còn lưu lại trong lòng bàn tay, nóng đến lợi hại.
"Nhìn em thất thần như vậy, là vẫn đang nhớ lại hôm qua đó hả?" Bạch Dạ Kình từ trong phòng tắm đi ra, liếc mắt một cái thu toàn bộ vẻ mặt của cô vào trong mắt.
"..." Hạ Tinh Thần đỏ mặt, vội vàng thu tay mình lại, giấu vào trong chăn, lại quấn chăn trên người mình.
Bây giờ trên người cô không mặc gì cả, nhưng Bạch Dạ Kình lại không thế —— lúc này anh đã ăn mặc chỉnh tề, quần dài tối màu cộng với áo sơ mi trắng.
Chỉ là áo sơ mi vẫn chưa đóng hết nút áo, tay áo còn mở, ba nút trên cổ áo cũng vẫn đang mở rộng, lộ ra cơ ngực gợi cảm rắn chắc.
Sáng sớm, rất là...!hấp dẫn...
Càng không chỉn chu như vậy, lại càng có loại lười biếng tùy ý gợi cảm.
Cô nhìn anh, cầu xin: "Anh giúp em lấy một bộ đồ ngủ đi, em không có quần áo để mặc."
Bạch Dạ Kình khom người một tay chống lên giường lớn, một tay thò vào chăn, sau đó lấy bộ đồ ngủ tình thú kia đưa đến trước mặt cô.
Xấu xa nhướng mày: "Đây không phải là quần áo sao? Nó ở trong tay em mà.
"
"..."
Người này căn bản là cố ý!
Hạ Tinh Thần bây giờ nhớ lại đều cảm thấy tối hôm qua mình cũng thật sự quá to gan rồi.
Cô giật bộ đồ ngủ của mình lại, ném nó ra xa, ân hận phàn nàn: "Đừng muốn mặc nó nữa! Cũng bởi vì nó mà tối hôm qua em không thể ngủ ngon!"
Tóm lại, tối hôm qua Bạch Dạ Kình tuy rằng không thật sự muốn cô, nhưng mà, vẫn thay đổi trò chơi giày vò cô.
Đương nhiên, anh luôn tuân theo nguyên tắc ‘vui một mình không bằng vui cùng nhau, cho nên, sau khi cô được thỏa mãn, anh cũng nhất định phải bắt cô khiến anh thỏa mãn.
Vì vậy,...
Tối hôm qua tay phải Hạ Tinh Thần mệt đến gần như trật khớp.
Bạch Dạ Kình thấy cô ném đồ ngủ ra xa, thản nhiên nói: "Áo ngủ anh cũng đã lấy cho em rồi, nếu bây giờ không muốn mặc thì chính em tự mình xem mà làm đi."
"..."
Hạ Tinh Thần có loại xúc động muốn cắn anh.
Sao lại có người xấu xa đến mức như vậy! Xấu xa như thế này?!
Bạch Dạ Kình thật sự không thèm để ý tới cô, một lần nữa trở về phòng tắm rửa mặt.
Cuối cùng cô dứt khoát cuộn chăn, nhảy vào phòng thay đồ.
Nhảy đến một nửa, Bạch Dạ Kình lạnh lùng khiêng cô lên, đặt lên sofa trong phòng thay đồ.
Anh vừa mở tủ, vừa đen mặt: "Em còn có chút tự giác của phụ nữ mang thai hay không? Có phụ nữ mang thai nào nhảy tới nhảy lui như vậy không?"
Hạ Tinh Thần rất uất ức, nhưng vẫn nhỏ giọng biện minh cho mình:"Cũng không có té ngã mà, có sao đâu chứ?"
Anh xoay người trừng mắt nhìn cô một cái, Hạ Tinh Thần liền ngoan ngoãn không nói lời nào nữa.
Tuy rằng anh hung dữ, thế nhưng, cô lại cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào tinh tế thân mật.
Cô biết anh đang lo lắng cho cô.
...
Hai người rửa mặt xong, cùng nhau xuống lầu ăn sáng.
Một nhà ba người, buổi sáng như vậy thật đúng là đặc biệt đáng yêu.
Hạ Tinh Thần hiền dịu nhìn bộ dáng Hạ Đại Bạch ăn cháo, nhớ tới sau này còn có một tiểu tử nữa sắp ra đời, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
Nếu như...
Thân thể ba và mẹ đều có thể hoàn toàn khôi phục, thì sẽ không có chuyện gì phải lo lắng nữa.
"Lát nữa em phải đến bệnh viện thăm ba mẹ." Cô nói với Bạch Dạ Kình.
Bạch Dạ Kình hơi gật đầu: "Lát nữa đi tới một chỗ với anh, sau đó anh sẽ đưa em đi bệnh viện."
"Đi đâu ạ?" Hạ Đại Bạch tò mò, xen vào.
Bạch Dạ Kình chỉ cho cậu hai chữ: "Hẹn hò.
"
"..."
Hạ Đại Bạch chu cái miệng nhỏ nhắn, oán giận: "Lại là hẹn hò, lại không dẫn con đi hẹn hò cùng, người lớn hai người thật chả thú vị gì hết!".