TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Cô điềm tĩnh cười, chậm rãi đi tới: “Muộn như vậy sao anh lại xuống đây hả?”
Bạch Dạ Kình sẽ tuyệt đối không nói anh nằm trên giường nhưng trong đầu vẫn đều là câu nói hờn dỗi cuối cùng của cô cho nên không có cách nào ngủ được, trái tim như bị mèo cào không cách nào yên bình.

Sau đó anh chờ đến tận một giờ, đợi đám người ông cụ đi ngủ hết thì anh mới tới đây.
Cuối cùng anh chỉ thản nhiên nói: “Quen giường rồi nên không ngủ được.”
“Quen giường?” Hạ Tinh Thần ngẩng đầu nhìn anh: “Em thấy trước kia anh ở căn nhà nhỏ không phải ngủ rất ngon sao?”
“Đó là chỗ đó, nơi này là nơi này, đương nhiên là khác.

Em ngủ được chứ?” Bạch Dạ Kình hé mắt nhìn cô.

Cô mặc áo ngủ trên người, chỉ khoác một chiếc áo ở bên ngoài, dáng vẻ sau khi tắm xong của cô đúng là quyến rũ rung động lòng người.
Giữa trời đông giá rét như vậy, có cơn gió thổi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của bị thổi đỏ bừng lại còn có nét trẻ con.
Anh nhìn, ánh mắt tối sầm lại.
“Sao cứ nhìn em chằm chằm thế?” Cho dù hai người ở chung với nhau đã lâu, thậm chí còn nói đến chuyện kết hôn rồi nhưng mà Hạ Tinh Thần vẫn cảm thấy rất xấu hổ, cô bèn giơ tay áo lên che mặt, lùi về sau một bước.
Bộ dạng khi đứng này của cô thật là làm cho người ta ngứa ngáy khó chịu mà.
Quả thực rất giống một cô yêu tinh.
Đôi mắt Bạch Dạ Kình thâm trầm, anh nắm lấy tay cô: “Nếu đã tỉnh rồi thì theo anh đi dạo trong sân một chút đi.”
Hai người vai kề vai cùng nhau đi trong sân, bàn chân dẫm trên lá cây dưới mặt đất.

Ban đêm yên tĩnh như vậy, cho dù chưa nói gì, không làm gì mà chỉ yên tĩnh như thế cũng có thể cảm nhận được sự hạnh phúc.
“Anh xuống đây không ai phát hiện ra chứ?”
“Chưa chắc, ba thông minh như vậy nói không chừng hiện tại đang theo dõi chúng ta ở nơi này đấy.” Lúc anh nói chuyện, cằm hất hất về phía nhà chính.
Tính tình của ông cụ giống như thuốc súng vậy, động một chút là có thể nổ.

Cô thật sự vẫn hơi sợ.

Bàn tay theo bản năng muốn thoát khỏi bàn tay anh lại bị anh dùng sức nắm lấy sau đó lật tay bắt chéo tay cô sau lưng, dùng sức một chút, cả người cô bèn ngã vào lòng anh.
“Có thể ông cụ đang nhìn đấy, anh còn…”
Hạ Tinh Thần vùng vẫy, nhưng mà ánh mắt Bạch Dạ Kình vẫn nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô.

Ánh mắt anh càng thâm thúy, nguy hiểm, giống như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
Cô bị ánh mắt kia nhìn không hiểu sao lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, muốn nói gì đó lại không nói ra được mà chỉ liếm liếm môi: “Anh lại nhìn em chằm chằm rồi.”
Nhìn thì có vẻ giận dỗi nhưng lại giống như là đang hờn dỗi làm nũng.
Cô đẩy anh ra, lại bị anh cúi xuống hôn lên môi.
Hương vị của cô, Bạch Dạ Kình đã nằm trên giường nghĩ hồi lâu rồi, lúc này khó khăn lắm mới nếm được cho nên không nỡ buông ra.

Anh bá đạo quấn lấy cô, nụ hôn càng trở nên sâu hơn.

Hạ Tinh Thần không to gan được như anh, nơi này là nhà của ông cụ, cô cảm thấy sợ hãi.
Theo bản năng cô tìm kiếm lối thoát nhưng né không được, ngược lại càng bị anh ôm chặt.
Lý trí của cô ở trong nụ hôn này lập tức tan thành mây khói, một lúc lâu sau bị anh hôn đến thở dốc, hai chân cô như nhũn ra.
Nụ hôn này cũng không biết kéo dài bao lâu, lâu đến nỗi có tiếng sột soạt vang lên.
Đột nhiên Hạ Tinh Thần cả kinh, Bạch Dạ Kình mới chịu buông cô ra, nhíu mày hỏi: “Ai?”
“Tổng thống.” Có người kinh hoàng kêu lên, vốn chỉ có mấy vệ sĩ an ninh nên chỉ có mấy người đó.
Hạ Tinh Thần đỏ mặt né tránh bàn tay người đàn ông, lùi sang bên cạnh.

Tuy thủ vệ nơi này không biết cô là con gái của ông hai Bạch nhưng mà bị người ta nhìn thấy cô và anh hôn nhau, cô vẫn cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng.
Hai người hơn một nam một nữ hơn một giờ đêm lại đi hôn nhau ngoài này, người bên ngoài nhìn vào không biết sẽ có cảm tưởng gì.
“Nơi này không có chuyện của các cậu, đi tuần tra nơi khác đi.” Bạch Dạ Kình ra lệnh.
Những người khác nhận lệnh bèn gật đầu rời đi.
Hạ Tinh Thần bối rối không chịu nổi, cô không dám ở lại lâu, lập tức xoay người chạy thẳng về phòng chăm sóc.


Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy chưa thỏa mãn sau nụ hôn vừa rồi nên đuổi theo.
Đến trước cửa phòng chăm sóc, người đàn ông này đương nhiên sẽ không chịu buông tha, anh kéo cô đến suối phun nước, quấn quýt đến lúc hai người say mê thì Bạch Dạ Kình mới chịu dừng tay.
Hạ Tinh Thần nắm lấy tay anh thở gấp.

Ánh mắt cô trở nên dại đi, lúc này tóc tai hỗn loạn, quần áo không chỉnh tề, bộ dạng vừa gợi cảm vừa mê người làm cho người ta khó mà cầm lòng.
Bạch Dạ Kình vẫn nhìn chằm chằm vào cô, sau đó lại nhìn bàn tay bị cô quấn lấy: “Anh đi vào ngủ cùng em.”
Đương nhiên anh cũng không khá hơn cô chút nào, vừa mở miệng nói âm thanh đã khàn khàn rồi.
Nghe lời đề nghị của anh, Hạ Tinh Thần lập tức tỉnh táo, khẩn trương buông tay lắc đầu: “Không được đâu.”
Nếu anh đi vào thì chẳng phải…
“Anh cứ nghĩ động tác vừa nãy của em là lời mời chứ.”
Cô trừng mắt: “Anh nói lung tung gì đấy, mau lên tầng đi, em cũng phải vào đây.”
Bạch Dạ Kình ôm cô không chịu buông, cả người cứ thế dính chặt vào người cô.

Hạ Tinh Thần vừa cử động, lập tức lại cứng đờ không dám động nữa.

Cho dù ngăn cách bởi lớp vải áo nhưng mà Hạ Tinh Thần vẫn có thể cảm giác được thân thể người đàn ông kia đang có thay đổi rất lớn.
Quả nhiên người đàn ông này đều có thể hứng tình bất cứ lúc nào mà!
“Khi nào thì rời khỏi Chung Sơn đây?” Giọng nói anh khàn khàn.
Hạ Tinh Thần biết anh hỏi vậy là có ý gì, cô chỉ nói: “Khi nào hai người họ khỏe lên thì mới đi.”
Sắc mặt anh chẳng tốt đẹp gì: “Ít nhất bọn họ còn phải tĩnh dưỡng một tháng đấy.”
Cô cười cười: “Vậy thì ít nhất cũng phải giả ngu ở nơi này một tháng vậy.”
“Anh thấy là em cố ý.”
“Ngài Bạch, anh không chịu nhịn sao? Giờ đang là lúc quan trọng đấy.”

“Không nhịn được.

Đêm nay anh thấy nên làm em ở chỗ này đi.” Bạch Dạ Kình cố ý dọa cô, bàn tay dò xét vào áo ngủ của cô.

Hạ Tinh Thần kêu lên một tiếng, vội vàng túm chặt tay anh.

Vào lúc này phòng chăm sóc còn đột nhiên sáng đèn.
Ngay sau đó có tiếng người bên trong đi lên tầng.
Đột nhiên Hạ Tinh Thần tỉnh táo lại: “Ông hai đã tỉnh rồi.”
“Còn gọi là ông hai sao?”
“Em chỉ chưa quen mà thôi.”
Bạch Dạ Kình nâng mặt cô lên, đôi mắt nhìn chằm chằm cô: “Anh thà rằng em gọi chú ấy là ông hai cả đời còn hơn.”
Hạ Tinh Thần bắt lấy tay anh, lắc đầu nói: “Vậy thì quá nhẫn tâm rồi, hiện tại ông ấy là người nhà của mình, ngoại trừ bọn anh ra thì chỉ còn em thôi.”
Đương nhiên anh có thể hiểu được, chuyện cô nhận người thân này, anh biết trước sau gì cũng không tránh khỏi.
“Em đi vào đây, muộn như vậy không biết ông ấy có vấn đề gì không.”
Anh gật đầu buông cô ra: “Có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”
“Em biết rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc