Buổi tối, cô cho gọi điện thoại cho Thẩm Mẫn, nói cho bà ấy biết chuyện mình phải đi đến nhà họ Lan.
Mặc dù hôm nay cô cũng đã gọi phu nhân Lan Đình là mẹ, nhưng mà dù sao đi nữa Thẩm Mẫn vẫn là người mẹ mà cô rất mực tôn kính.
Nghe cô nói những chuyện này, trong lòng Thẩm Mẫn cũng cảm thấy cô đơn ít nhiều.
Nhưng mà, dù thế nào thì cô cũng là con gái ruột của phu nhân Lan Đình và Bạch Thanh Nhượng.
“Con cứ đi đi, nếu là người nhà thì sớm muộn gì cũng phải nhận.”
Hạ Tinh Thần đứng ở ban công, nhìn ra cảnh vật tối om ngoài trời.
“Bây giờ trời vẫn còn lạnh, mẹ nhớ phải mặc nhiều quần áo vào.”
“Mẹ biết rồi.
Con ở đó bên cũng phải vậy đấy.”
“Bao giờ ăn Tết xong, con sẽ đưa cháu về thăm mẹ.” Cô không dám nói cho bà chuyện của Đại Bạch, sợ bà lo lắng, lại phải chạy qua chạy lại hai bên.
“Năm nay không phải con sẽ ăn Tết ở nhà họ Bạch hoặc là nhà họ Lan sao?” Thẩm Mẫn lo nghĩ thay cho cô.
Hạ Tinh Thần nói: “Con sẽ đi lại cả hai bên, cũng không thể để mẹ ăn tết một mình ở Lương Thành được.”
Cứ nghĩ đến chuyện Thẩm Mẫn phải một mình cô đơn là trong lòng Hạ Tinh Thần lại không thể chịu nổi.
Tất nhiên là Thẩm Mẫn rất mong cô có thể về đây ăn Tết cùng mình, bà không nói gì nữa, rồi bà lại nhớ ra chuyện gì đó bèn nói: “Hai ngày trước, ba con đột nhiên tới đây một chuyến.”
Hạ Tinh Thần không hề tỏ ra bất ngờ: “Con vẫn luôn cảm thấy ba vẫn còn tình cảm với mẹ.
Bây giờ Lý Linh rơi vào kết cục như vậy, sợ rằng ông ấy lại càng cảm thấy trước kia mẹ rất tốt.”
Thẩm Mẫn thở dài: “Đến bây giờ mới nhìn ra thì có ích lợi gì, đã qua mấy chục năm rồi, cái gì cũng không thể trở lại được.”
Tuy Thẩm Mẫn là người hiền lành nhưng bà cũng rất mạnh mẽ.
Thời trẻ bà còn không thèm tha thứ cho Hạ Quốc Bằng, thì bây giờ khi đã đến cái tuổi này rồi, làm sao ông ta còn có thể nhận được sự tha thứ từ bà nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tinh Thần nằm ở trên giường, ít nhiều có chút trăn trở.
Nhớ tới chuyện ba mẹ bỏ lỡ mất hơn hai mươi năm tình cảm, lại nghĩ tới mình và Bạch Dạ Kình, trong lòng cô khó tránh khỏi buồn bực không vui.
Cô không biết, rồi một ngày nào đó, có phải hai người bọn họ cũng sẽ bỏ lỡ nhau hay không?
Đừng nói đến hai mươi năm, chỉ cần hai năm cũng đã là quá tàn nhẫn với một đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm.
Hôm sau.
Tan làm, Hạ Tinh Thần đi ra từ văn phòng điều hành, chỉ thấy ngoài cửa có một chiếc xe sang màu đen đang đậu.
Dưới thời tiết gió rét, phu nhân Lan Đình mặc áo choàng dài ưu nhã đứng ở ngoài xe.
Mấy chính trị gia vừa bước ra khỏi cung điện Bạch Vũ, vừa nhìn thấy phu nhân Lan Đình đã nhận ra bà, bọn họ vội vàng tới chào hỏi.
“Phu nhân, sao tôi không nghe nói bà trở về nước?”
Phu nhân Lan Đình mỉm cười, bắt tay cùng bọn họ: “Là vì chuyện riêng mà thôi, đây là chuyến đi bí mật.”
“Hôm nay bà tới đây là muốn gặp ai sao?”
“Ừ, tôi đang đợi một người.
Mọi người cứ làm việc của mình đi, không cần phải để ý đến tôi.”
“Là phu nhân Lan Đình.” Một đồng nghiệp đứng bên cạnh Hạ Tinh Thần cũng thán phục: “Đây là lần đầu tiên mình được thấy bà ấy trực tiếp đấy.”
“Nhìn bà ấy thật gầy, giống như là chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay.”
“Nghe nói sức khỏe của phu nhân không được tốt lắm, bà ấy bị bệnh nặng, hình như chỉ có thể sống thêm được mấy năm nữa thôi.”
Tuy các đồng nghiệp hạ thấp giọng nói chuyện, nhưng mà Hạ Tinh Thần cũng có thể nghe rõ.
Câu nói sau cùng kia, như đâm vào trong lòng cô.
Cô biết bọn họ nói thật, lần trước mình cũng đã thấy được bệnh tình của bà, chỉ là, cô vẫn không nhịn được mà trừng mắt nhìn đối phương.
Cô vô cùng vô cùng không thích câu nói đó.
Bị cô nhìn như vậy, đối phương không hiểu gì, cũng trừng mắt nhìn lại cô.
Nhưng mà cô không còn lòng dạ nào để dây dưa với họ nữa, chỉ vội bước thật nhanh tới chỗ của phu nhân Lan Đình, mặc kệ ánh mắt của người khác.
Cô tháo khăn quàng cổ của mình xuống, không được tự nhiên mà quàng vào trên cổ phu nhân: “Lạnh như vậy, sao mẹ lại đến đây?”
Trên cổ được quấn khăn ấm, lại trông thấy con gái mình, phu nhân Lan Đình cũng không cảm thấy lạnh nữa.
Bà cầm tay cô, hiền hòa nói: “Mẹ tiện đường đi dạo qua, nhớ là con làm việc ở đây nên mẹ mới tới.”
“Chúng ta mau lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm, nếu đứng thêm lúc nữa sẽ dễ bị cảm đấy.”
Phu nhân Lan Đình gật đầu, khẽ gật đầu với mấy người bên cạnh rồi lên xe.
Tầm mắt của mọi người đồng loạt hướng về phía Hạ Tinh Thần, vừa kinh ngạc lại vừa bất ngờ, trong lòng họ không khỏi đoán già đoán non về thân phận của cô.
Sao một nhân viên bình thường như cô lại có thể được phu nhân Lan Đình xem trọng, tự mình tới đón nhỉ?
Hạ Tinh Thần coi như không nhìn thấy mấy ánh mắt hiếu kỳ kia, cô gật đầu với bọn họ rồi cũng ngồi vào trong xe.
Tại nhà họ Lan.
Xe chạy thẳng vào trong nhà họ Lan.
Cách bày trí của nhà họ Lan không khác nhà cũ ở bên kia lắm.
Có thể nhìn ra được, vợ chồng nhà họ Lan cũng là những người hoài cổ.
Xe đậu ở trước cửa biệt thự, người nhà nhà họ Lan đã sớm ra đón.
Lan Chiến và vợ ông ta- Vân Tưởng, đã sớm chờ ở bên ngoài.
Xe vừa mới dừng lại, Vân Tưởng đã xuống bậc thang trước để chào đón.
Lan Đình xuống xe trước, Vân Tưởng nhìn thăm dò: “Về rồi sao?”.
ngôn tình hài
“ Ừ.” Lan Đình gật đầu vui vẻ, hai người đều tươi cười rạng rỡ.
Vân Tưởng nghiêng đầu nhìn thấy Hạ Tinh Thần, Hạ Tinh Thần đang ngồi ở bên trong, khẽ gật đầu với Vân Tưởng.
Vân Tưởng nhìn cô, lập tức khen ngợi: “Nhìn con gái của chị này, thật xinh đẹp.
Mau xuống đi con gái, chúng ta nhanh chóng đi vào trong, bên ngoài lạnh lắm.”
Hạ Tinh Thần từ trong xe bước xuống, Lan Đình nói: “Con gọi là cậu mợ là được.”
Cô ngoan ngoãn gọi cậu mợ.
Cô vừa mới đi đến bên cạnh Lan Đình thì đã nghe được một giọng nói trầm thấp vang lên: “Tại sao lại là cô? “
Thật ra thì, cô đã sớm ngờ tới.
Hạ Tinh Thần hít sâu, khẽ gật đầu: “Ông Lan.”
“Sao còn gọi là ông Lan, cháu phải gọi là cậu.” Vân Tưởng nói tiếp.
Dường như Lan Chiến không dám tin vào mắt của mình, ông ta bước từng bước từ trên bậc thang xuống.
Ông ta chăm chú nhìn chằm chằm vào Hạ Tinh Thần, giống như là muốn nhìn thấu toàn bộ con người cô vậy.
Hạ Tinh Thần biết là sẽ không thể tránh được ngày này, trước khi tới đây cô cũng đã chuẩn bị tâm lý, cho nên mới không tránh né mà dứt khoát ngẩng đầu lên đối mặt với Lan Chiến.
Đợi đến khi thấy rõ, Lan Chiến hít sâu vào một hơi, nhìn Hạ Tinh Thần, rồi lại nhìn sang Lan Đình, trong ánh mắt hiện lên đủ mọi cảm xúc.
Mặc dù Vân Tưởng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bà ta cũng thấy dường như có chuyện gì đó không ổn, nhất là thấy khi sắc mặt Lan Chiến khá hung dữ.
Vân Tưởng kéo ông lại, hạ thấp giọng nói: “Đây là lần đầu tiên người ta đến nhà mình mà ông lại phản ứng đáng sợ như vậy, này là muốn dọa con bé không dám bước chân về nhà ngoại có đúng không?”
“Chị, chị nói rõ đi, con bé này!” Lan Chiến lại nhìn, không, là nhìn chòng chọc vào Hạ Tinh Thần.
Ánh mắt ông ta rất nặng nề, ông ta chỉ ngón tay về phía Hạ Tinh Thần: “Cô ta thật sự là con gái chị và ông hai Bạch sao?”
Lan Đình không lên tiếng, dường như bà không hài lòng với thái độ của Lan Chiến, bà quay lại lườm ông ta, sắc mặt đã có chút khó coi.
Vân Tưởng cảm thấy bầu không khí này khá khó xử bèn nhanh chóng mở miệng nói: “Ông hỏi cái gì vậy, họ cũng đã xác nhận rồi còn gạt ông nữa sao?”
“Bà thì biết cái gì, bà đứng sang một bên đi!” Lan Chiến gạt vợ sang một bên, rồi sau đó, lại cất giọng: “Vậy chị có biết cô ta và Tổng…”
Nói đến đây, ông ta bị Lan Đình trừng mắt nhìn, lập tức bèn im bặt không nói thêm gì nữa.
Lan Đình nhìn em trai mình: “Con gái tôi chính là con gái tôi, hôm nay chúng tôi tới đây là để thăm cậu mợ.
Lần đầu tiên tới, mà cậu lại để cho hai mẹ con chúng tôi đứng bên ngoài như này sao?”.