TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Hạ Tinh Thần không để cho mình suy nghĩ linh tinh nữa, cô ôm con trai lên đặt thằng bé ngồi lên ghế cho trẻ em, đưa tay ra đo nhiệt độ trên trán thằng bé hỏi: “Bây giờ con có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Cậu bé lắc đầu: “Không khó chịu ở đâu nữa ạ.”
Hạ Tinh Thần nở nụ cười nhẹ nhõm: “Y thuật của bác sĩ Trần rất giỏi, chỉ có điều bác sĩ Trần bảo con phải uống thuốc đấy.”
“Tại sao con lại phải uống thuốc?” Càng nghe Hạ Đại Bạch càng thấy khó hiểu.

“Tối hôm qua con bị cảm, còn bị sốt nữa.” Người tiếp lời là Bạch Dạ Kình.

Anh thong thả uống hết bát canh, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn con trai nhà mình: “Con quên rồi à.”
“A, Đại Bảo, con nhớ ra rồi, con bị cảm cúm.

Mẹ và ba đều không ở nhà, con thật là đứa trẻ đáng thương mà!” Hạ Đại Bạch nắm chặt cơ hội đưa ra yêu cầu: “Đại Bảo, về sau mẹ không được xa nhà lâu như vậy, có được không?”
Hạ Tinh Thần đau lòng con trai, nghe thấy yêu cầu này của cậu bé, làm sao cô còn khả năng suy nghĩ gì nữa, lập tức gật đầu hứa hẹn: “Được, Đại Bảo hứa với con, về sau mẹ sẽ không như vậy nữa.”
Hạ Đại Bạch đắc ý nhướng cao lông mày với người nào đó đang đứng bên cạnh.

Dường như tâm trạng của Bạch Dạ Kình khá tốt, lúc này gương mặt bình tĩnh trước sau như một của anh cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Ăn sáng xong, Hạ Tinh Thần đeo túi chuẩn bị ra ngoài, lúc đi đến cửa lại dặn dò quản gia nhớ kỹ phải chú ý thường xuyên kiểm tra nhiệt độ cơ thể Đại Bạch.

Mặc dù đã dặn dò như vậy nhưng cô vẫn rất lo lắng.

Nhưng công việc thì vẫn phải đi làm.

“Bé cưng à, mẹ đi làm đây, lại thơm mẹ cái nào.” Cô hơi hạ thấp người xuống, đưa mặt đến trước mặt con trai.


Hạ Đại Bạch kiễng chân hôn lên mặt cô một cái, đột nhiên cậu bé ôm lấy cổ của cô, thấp giọng nói: “Đại Bảo, thực ra con không bị ốm đâu.”
“Hả?”
“Là ba lừa mẹ đó, thực ra ba muốn đón mẹ về nhà đấy.” Giọng nói của cậu bé rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có hai mẹ con bọn họ nghe thấy.

Ngón tay nhỏ bé của cậu bé đặt lên môi Hạ Tinh Thần: “Xuỵt, mẹ đừng nói chuyện này với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch rất sĩ diện, nếu biết con vạch trần ba, chắc chắn ba sẽ lại uy hiếp con.”
Hạ Tinh Thần hơi giật mình, thật sự là như thế ư?
Cô còn chưa kịp hỏi lại con trai thì lúc này Bạch Dạ Kình cũng đã đi đến nơi này.

Hạ Đại Bạch vội vàng buông tay Hạ Tinh Thần ra, lùi về sau một bước.

Có lẽ bởi vì đang chột dạ nên thân thể nhỏ bé của cậu bé đứng nghiêm, giọng nói rất có lực nói: “Ba, tạm biệt.”
Bạch Dạ Kình liếc nhìn cậu mấy cái, cũng không phát hiện ra điều gì, khẽ vuốt cằm rồi bước ra ngoài.

Lúc đi qua người Hạ Tinh Thần, anh cũng không dừng lại.

Cô hơi giật mình, cứ nghĩ mãi đến lời con trai vừa mới nói.

Đợi đến lúc cô phản ứng lại thì chỉ thấy được mỗi bóng lưng của anh.

Vốn dĩ cô còn muốn hỏi anh là có phải đúng như lời con trai đã nói không, nhưng Hạ Đại Bạch ở phía sau cô không ngừng chắp tay cầu xin cô đừng bán đứng cậu bé, trong lòng cô mềm nhũn, lời muốn hỏi cũng đành nuốt lại vào trong miệng.

Cô đi theo phía sau anh, có vài lần cô ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cao rộng của anh, trong lòng là cảm giác phức tạp không thể nói rõ.

.


Truyện Sủng
Trên đường đi cô vẫn cứ ngây người, đợi đến khi Lãnh Phi mở cửa xe cho anh, anh bước lên xe, sau đó Lãnh Phi cười chào cô một tiếng cô Hạ, cô mới phản ứng lại.

Trời ạ!
Thế mà cô lại đi theo anh đến tận đây.

“Xin lỗi.” Hạ Tinh Thần nói rất nhỏ, cảm giác mặt mũi của bản thân mình đã mất hết, không dám nhìn Bạch Dạ Kình đang ngồi trong xe một lần nào.

Cô quay người, chuẩn bị đi về phía bác tài đang đợi cô trong chiếc xe ở phía sau kia để đi làm.

Lại nghe thấy Lãnh Phi nói: “Gần đây tôi quá bận rộn, còn chưa kịp nói lời chúc mừng cô Hạ nữa.”
Hạ Tinh Thần cảm thấy khó hiểu, giương mắt nhìn anh ta: “Tôi có chuyện gì mà phải chúc mừng.”
“Tất nhiên là chuyện trong công việc rồi.

Chúc mừng cô Hạ đã thông qua kỳ kiểm tra đánh giá, được vào làm trong Bộ ngoại giao một lần nữa.”
“Cảm ơn.” Hạ Tinh Thần lịch sự nói câu cảm ơn: “Không ngờ người bận rộn như anh cũng biết chuyện công việc của tôi, anh có lòng rồi.”
“Nói đến người có lòng thì phải nói đến ngài ấy mới đúng.”
“Anh ấy?”
Hạ Tinh Thần lại vô thức nhìn thoáng qua người ngồi trong xe.

Chuyện này liên quan gì đến anh ấy chứ?
Dường như Lãnh Phi cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, anh ta lên tiếng nói: “Ngài ấy đặc biệt gọi điện thoại báo trước với Bộ ngoại giao, muốn bọn họ…”

“Thư ký Lãnh, cậu rất rảnh sao?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên đã cắt đứt lời Lãnh Phi muốn nói.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, gương mặt đẹp trai của người đàn ông hiện ra, anh liếc mắt nhìn Lãnh Phi: “Sao trước đây tôi không biết cậu lại là người lắm chuyện như thế nhỉ?”
“…” Lãnh Phi giật mình, không dám nhiều lời nữa, anh ta gật đầu với Hạ Tinh Thần, quay người chuẩn bị rời đi.

Hàng lông mày nhỏ nhắn của Hạ Tinh Thần cau lại, mắt nhìn về phía Bạch Dạ Kình, vô thức đưa tay ra giữ Lãnh Phi lại: “Thư ký Lãnh, anh nói xong rồi hãy đi.”
“Là do tôi lắm chuyện thôi.

Cô Hạ, cô có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng ngài ấy là được.”
Lãnh Phi không dám ở lại lâu, tất nhiên Hạ Tinh Thần cũng không giữ được anh ta, một hàng xe gào thét rời đi.

Cô đứng ở chỗ đó, nhìn chằm chằm về phía đuôi xe đang từ từ biến mất một lúc lâu, hình như cô nhớ đến điều gì đó nên lập tức quay người vào trong nhà.

“Đại Bạch.” Cô gọi con trai.

“A, Đại Bảo, sao mẹ lại trở về vậy?”
Hạ Tinh Thần lấy điện thoại từ trong túi xách ra rồi hỏi: “Con có biết số điện thoại cá nhân của ba con không?”
“Con và ba là quan hệ như thế nào chứ, tất nhiên là con có rồi.” Cậu nhóc vô cùng đắc ý, có rất ít người biết số điện thoại cá nhân của ba đấy.

Một giây sau, cậu bé lại hỏi cô: “Đại Bảo, không phải là đến bây giờ mẹ vẫn không có số điện thoại của Tiểu Bạch đấy chứ?”
“Ừ, mẹ không có.”
“Tiểu Bạch không chủ động đưa cho mẹ à?”
“Không đưa.”
“Ha ha, ba làm vậy là không được rồi, muốn theo đuổi người phụ nữ mà ngay cả số điện thoại cũng không lưu thì theo đuổi kiểu gì được?” Trên mặt cậu bé hiện lên vẻ ghét bỏ.

Hạ Tinh Thần nhăn mặt lại: “Con đừng nói linh tinh.


Mau đưa số điện thoại của ba con cho mẹ, mẹ có chuyện cần hỏi ba con.”
Hạ Đại Bạch cầm lấy điện thoại của cô, ngón tay trắng trẻo, mềm mại của cậu bấm bấm trên màn hình điện thoại, lập tức lưu số điện thoại của Bạch Dạ Kình vào điện thoại của cô.

Hạ Tinh Thần liếc nhìn tên danh bạ mà cậu bé lưu, tức giận vỗ lên đầu cậu bé một cái: “Nghịch ngợm.”
Thế mà thằng bé này lại lưu tên anh là ông xã tương lai của cô, mệt thằng bé nghĩ ra được cái tên này.

Cô muốn đổi tên lại ngay lập tức, thế nhưng kết quả là, cho dù cô làm cách nào cũng không thể đổi tên lại được.

“Sao lại thế này chứ?”
Chẳng lẽ chết máy rồi?
“Mẹ đừng đổi nữa, cái tên này thích hợp nhất.” Hạ Đại Bạch cười vui vẻ: “Có điều, với IQ của Đại Bạch, cho dù mẹ muốn đổi thì cũng không đổi được.”
Hạ Tinh Thần đã hiểu: “Có phải con đã thiết lập chương trình gì cho điện thoại của mẹ đúng không?”
“Mẹ cũng không ngốc lắm nhỉ.

Mà cũng đúng thôi, nếu mẹ ngốc thật thì làm sao có thể sinh ra đứa trẻ thông minh như thiên tài giống con được chứ.” Bản thân Hạ Đại Bạch cảm thấy vô cùng tốt, cũng không xóa bỏ chương trình kia đi cho cô mà quay người chạy bịch bịch lên tầng.

Đối mặt với con trai có IQ cao như vậy, Hạ Tinh Thần không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Tình huống hiện tại là gì đây, ngay cả một đứa nhóc cũng có thể bắt nạt cô.

Hai cha con bọn họ đã thương lượng với nhau rồi hả?
Hạ Tinh Thần thử gọi vào số điện thoại cá nhân của anh, nhìn bốn chữ ông xã tương lai hiện lên trên màn hình, cô vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.

Cô sợ bị người khác nhìn thấy nên lúc gọi điện, bàn tay cô cầm điện thoại rất chặt.

Nếu để cho anh nhìn thấy thì không biết anh sẽ nghĩ về cô như thế nào nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc