TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Bạch Dạ Kình vừa lên xe đã lập tức bận rộn, cầm ipad xem email.

Thỉnh thoảng nói vài câu chuyện công việc với Lãnh Phi qua tai nghe bluetooth, không hề e dè cô.

Lúc anh làm việc, rất chuyên chú.

Hạ Tinh Thần cũng không quấy rầy, toàn bộ quá trình đều yên lặng ngồi đó, ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, không nói gì với anh.

Bạch Dạ Kình đọc email xong, ngẩng đầu thì nhìn thấy nửa bên mặt yên lặng của cô, dáng vẻ chớp mắt nhìn ngoài cửa sổ giống như con mèo nhỏ.

Ánh mắt anh chăm chú nhìn khuôn mặt cô, nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô, tâm trạng của anh không khỏi dễ chịu.

Khoảng thời gian trước luôn không ổn định, hiện giờ rốt cuộc cũng an tâm rồi.

Một lúc lâu, cô đột nhiên quay đầu lại.

Anh còn chưa kịp dời mắt khỏi khuôn mặt của cô đi, bị cô phát hiện.

Cô sững sờ, hỏi: “Sao thế?”
Anh trở lại dáng vẻ thản nhiên: “Tùy tiện nhìn một chút.”
Hạ Tinh Thần ngây người một lúc.

Thật sự chỉ tùy tiện nhìn một chút sao? Mặc dù vừa rồi cô nhìn bên ngoài, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn cảm nhận được bên cạnh có cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm.

“Anh cho tài xế dừng lại bên đường đi.” Hạ Tinh Thần nhớ lại việc chính của mình.

“…” Anh nhìn cô với ánh mắt dò xét.

Nơi này cách phòng làm việc còn hai con đường.


“Em đi bộ, coi như buổi sáng đi bộ cho dễ tiêu hóa.”
Bạch Dạ Kình liếc nhìn hai chân cô, lại nhìn gió đang thổi bên ngoài, môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, không nói gì với tài xế, tiếp tục chạy.

Đến khi cách phòng làm việc chỉ còn 500m, anh mới cho xe chậm rãi dừng lại.

Hạ Tinh Thần vừa tháo dây an toàn vừa lo lắng nhìn anh: “Cách gần như vậy, nếu như bị người khác nhìn thấy thì sao?”
“Vậy thì công khai.” Anh không có chút do dự, ngước mắt nhìn cô: “Nói yêu đương với anh, em cảm thấy mất mặt sao?”
Hạ Tinh Thần mỉm cười, trong mắt có ánh sáng lấp lánh, giống như khe suối dưới ánh mặt trời, trong suốt lại tươi đẹp.

Trong lòng ngọt ngào không nói nên lời.

Anh biết rõ, cô không muốn liên lụy anh, sợ ảnh hưởng đến anh.

“Vậy em xuống xe đây.” Cô nhẹ nhàng nói một câu, liếc mắt nhìn anh rồi đẩy nhẹ cửa, muốn mở cửa xe.

Bạch Dạ Kình theo bản năng kéo tay cô.

Cô dừng lại, lòng bàn tay người đàn ông ấm áp làm cho trong lòng cô không hiểu tại sao sinh ra mấy phần lưu luyến, ngón tay cũng nhẹ nhàng quấn tay anh.

Nhưng nhanh chóng đã buông ra, cô hỏi anh: “Sao thế?”
“Khen thưởng.”
“Hả?” Hạ Tinh Thần khó hiểu nhìn anh.

Một tay kia của anh đột nhiên vòng qua sau ót cô, sau đó hôn lên môi cô.

Đây là một nụ hôn sâu, triền miên.

Hạ Tinh Thần kích động, hôn xong, gương mặt cô ửng đỏ, mới bất giác nhớ đến trò chơi hôm qua lúc họp phụ huynh.

Trí nhớ của anh cũng tốt thật.

“… Em thật sự phải đi rồi.” Tâm trạng thong thả, cô không dám chậm trễ nữa, sợ sẽ đến trễ.

Hơn nữa, nếu tiếp tục ở lại, thật sự bị người khác thấy, lại xảy ra scandal.

Bạch Dạ Kình gật đầu, nhìn cô xuống xe.

Trên đường chính, người đi đường qua lại, mỗi một người đều vội vã đi làm.

Tối qua gió lớn, lá khô nhánh cây trên đường đã sớm được quét dọn sạch sẽ, không lưu lại chút dấu vết, cả thành phố, bất kể lúc nào cũng sạch sẽ, ngay ngắn có thứ tự.

Hạ Thiên Tinh đi trên đường hít thở không khí mới mẻ cùng đám người muôn hình muôn vẻ thoáng qua, tâm trạng rất tốt.

Lần đầu tiên cô cảm thấy ngay cả mùa đông thì ra cũng ấm áp như vậy.

Trước kia cô cảm thấy mùa đông rất đáng ghét.

Cách 500m, Bạch Dạ Kình cố ý cho tài xế lái từ từ, kết quả, xe bốn bánh chạy còn chậm hơn người nào đó đi bộ phía trước.

Hạ Tinh Thần đến lầu sáu chuẩn bị xong, cùng Bộ trưởng đi xuống nghênh đón Tổng thống.


Vẫn là thủ tục như thường lệ, cô đứng trong đám người, vẻ mặt sáng ngời.

Lúc anh đi ngang, ánh mắt lướt qua người cô, giống như vô tình, vẻ mặt cũng không có bất kỳ chập chờn gì, nhưng làm cho lòng cô nổi lên những cơn sóng nho nhỏ.

Anh đứng yên trước thang máy, tất cả mọi người đều giải tán, Hạ Tinh Thần cũng đứng trước thang máy.

Không biết lúc nào, Hứa Nham đi đến bên cạnh cô.

“Chào buổi sáng, Tinh Thần.”
“Chào buổi sáng.” Hạ Tinh Thần cười đáp lại.

Hứa Nham cười cười, anh ta thoáng quan sát cô, tán thưởng: “Hôm nay em mặc rất đẹp.”
“Cảm ơn.”
Hạ Tinh Thần vừa nói xong, cô ngẩng đầu lên thì chạm phải tầm mắt u ám của người nào đó.

Anh đã bước vào thang máy riêng, những người khác đều đứng sau anh.

Hai tay anh đút vào túi, cho đến khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, ánh mắt của anh mới bị ngăn cách.

Hả.

Tại sao anh lại nhìn mình như vậy, hơn nữa ánh mắt kia còn có ý cảnh cáo?
Hạ Tinh Thần vắt hết óc suy nghĩ, tối qua anh nói bạn là nam thì phải giữ khoảng cách thích hợp, cô và Hứa Nham, khoảng cách này cũng thích hợp rồi.

Hứa Nham nhìn cô, lại nhìn thang máy đã khép lại kia: “Tinh Thần.”
“Ừ.” Lúc này cô mới phục hồi tinh thần.

Hứa Nham nói: “Thang máy đến, em lên trước đi.”
Cô khẽ gật đầu.

Cô đi vào trước, Hứa Nham đi theo sau.

Những đồng nghiệp khác cũng chen lấn đi vào.

Hứa Nham đứng bên cạnh cô, cách rất gần.

Mặc dù cô đeo khăn choàng cổ, nhưng anh ta vừa cúi đầu lập tức thấy dấu vết mập mờ kia trên cổ cô.


Ngực, âm ẩm đau.

Giống như bị hàng vạn con kiến gặm cắn vậy, không thể nói ra là cảm giác gì.

Anh ta thất thần.

Đến khi lên lầu sáu, cô nhắc nhở anh ta: “Hứa Nham, đến rồi.”
Buổi trưa, Hạ Tinh Thần nhận được điện thoại của Trì Vị Ương.

Nói vừa đến phòng làm việc bên này lấy văn kiện, cho nên hai người hẹn ăn trưa.

Hai người chọn quán ăn cách phòng làm việc không xa lắm.

Khoảng 500m.

Vừa ăn xong, Trì Vị Ương lập tức liếc lên cổ cô, ánh mắt mập mờ: “Dấu hôn thật không tồi, là của anh nào thế?.”
Hạ Tinh Thần đỏ mặt.

“Cậu tinh mắt thật.” Nhiệt độ ở đây khá nóng, nên cô lấy khăn choàng xuống, lúc này không giấu được nữa.

Thật ra cô cũng không có ý lừa gạt cô ấy, chỉ cười yếu ớt uống nước, nhìn Trì Vị Ương không nói lời nào.

Trì Vị Ương chặc chặc mấy tiếng, khoa trương che mắt mình: “Dấu vết này đâm vào mắt tớ, sắp không mở mắt nổi rồi.

Tớ nói sao tối qua cậu không về, thì ra là lén chạy ra ngoài làm chuyện xấu.”
“Cậu càng nói càng lạc đề, ai làm chuyện xấu?” Hạ Tinh Thần trừng cô ấy.

Phụ nữ đang yêu, nói cũng nào cũng đều dịu dàng, người ngoài có thể nhìn ra vẻ ngọt ngào..


Bình luận

Truyện đang đọc