TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Trên truyền hình đâu đâu cũng đều là tin tức của anh và Tống Duy Nhất, Hạ Tinh Thần xem ti vi được một lúc thì cũng dứt khoát không xem nữa.

Bộ lễ phục và số trang sức đó quá quý giá, đặt lên trên người cô chung quy lại chính là gánh nặng.

Sau đó, cô bảo người liên lạc với một cửa hàng trưng bày nổi tiếng, đặt tạm bộ lễ phục và trang sức kia ở trong cửa tiệm đó.

Mấy ngày nay, Hạ Đại Bạch ngày nào cũng đều tới chỗ của cô bầu bạn.

Dường như cậu bé biết được tâm trạng của cô không được tốt, cho nên trước đó chưa từng nhắc tới chữ "ba" hoặc là "Tiểu Bạch" ở trước mặt cô.

Chỉ là tối đến lúc ngủ, cậu sẽ ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng an ủi: "Đại Bảo, mẹ đừng đau buồn nữa, sau này con sẽ chăm sóc cho mẹ..."
Hạ Tinh Thần trước giờ chưa được nghe mấy lời mủi lòng này của nhóc con mình bao giờ, nay vừa nghe được thì sống mũi lại thấy cay xè.

Nhưng mà, sao cô có thể khóc trước mặt con mình được chứ? Chỉ là cười, giả vờ mọi chuyện vẫn ổn mà búng một cái lên mũi Hạ Đại Bạch, nói: "Đây chính là con tự nói đó nha, chờ sau này lớn lên rồi, cưới vợ xong cũng không được quên mẹ đi đó."
Hạ Đại Bạch dốc sức lắc cái đầu nhỏ, vùi vào trong lòng của cô mà buồn buồn nói: "Đại Bảo à, con không muốn lớn lên, con cũng không muốn cưới vợ, con chỉ muốn...!Ở bên cạnh mẹ suốt cả đời này, không đi đâu hết."
Hạ Tinh Thần nghe xong, trong lòng lại ngập tràn cảm giác được an ủi, những khổ sở kia đều bị quét vào một góc.

Cô ôm chặt lấy thằng bé, khẽ hôn lên đỉnh đầu nó rồi nói: “Được, vậy mẹ nuôi con cả đời này luôn."
"Đại Bảo, chúng ta đi xem mắt đi, được không?"
"...!Mới nãy con tuyên bố hào hùng là cả đời không cưới vợ rồi, mẹ mà đi xem mắt thì thật sự sẽ rất có lỗi với con đó."
"Nhưng mà con đâu trách mẹ đâu!"
"Ngủ đi, đừng có lo mấy chuyện vớ vẩn nữa.

Mẹ của con đây vẫn còn chưa tới tuổi ế đâu, không cần lo lắng, nhé?"
Hạ Đại Bạch dốc sức bĩu môi, trong lòng đã bắt đầu tính toán chuyện tìm cho mình một người ba dượng rồi.


Vốn dĩ tưởng rằng sẽ khó có thể gặp lại được anh, dù sao thì xác suất để một người bình thường có thể gặp mặt được tổng thống là vô cùng thấp, đặc biệt là khi cái người kia cũng không muốn gặp mình.

Nhưng mà, Hạ Tinh Thần lại không ngờ, năm ngày sau đó thì bọn họ lại chạm mặt nhau.

Sáng thứ bảy, Hạ Tinh Thần vẫn chưa tỉnh ngủ thì đã nhận được một cuộc gọi tới, là của bà cụ gọi tới.

"Tinh Thần, hôm nay bệnh viện có thông báo, ba của con đã hoàn toàn bình phục lại rồi, cũng đã có thể xuất viện.

Hôm nay con rảnh rỗi thì cùng với bà tới đó đón ba con nhé."
Hạ Tinh Thần dĩ nhiên là bằng lòng rồi.

Đầu tiên là bảo Hạ Đại Bạch tự mình gọi điện thoại cho tài xế đón cậu trở về phủ tổng thống, Hạ Tinh Thần sau đó mới tự mình chuẩn bị một chút rồi mới vội vàng đi ra ngoài.

Lúc cô tới thì tài xế của bà cụ và ba đã tới rồi.

"Bọn họ có tới không?" Hạ Tinh Thần hỏi, "bọn họ" mà cô nhắc dĩ nhiên là đang đề cập tới Hạ Tinh Không và Lý Linh.

Bọn họ không tới, cô lại càng bớt đi được phiền muộn.

"Bọn họ ở nhà chuẩn bị bữa tối rồi, đêm nay cả nhà đoàn tụ, cho dù có thế nào thì con nên về nhà một chuyến.

Hứa Nham cũng tới." Bà cụ vừa nói vừa cùng Hạ Tinh Thần đi vào trong bệnh viện.

"Nghe Tinh Không nói lúc trước Hứa Nham xảy ra tai nạn giao thông, thằng bé từ trước giờ đều luôn rất cẩn thận chừng mực, cũng không hiểu tại sao lại bất cẩn như vậy.


Cũng may là bây giờ nó đã ổn rồi, thật may mắn."
Hạ Tinh Thần không có lập tức đồng ý lời mời về nhà ăn cơm của bà cụ, trong lòng ngẫm nghĩ một lúc mới thuận đà hùa theo mà nói: "Hai người họ đã đính hôn một quãng thời gian dài vậy rồi, không có nhắc tới chuyện tổ chức đám cưới sao?"
Không nhắc tới chuyện này còn đỡ, vừa nhắc đến thì bà cụ đã có chút không vui: "Theo lý mà nói thì cũng nên bàn tới chuyện kết hôn, nhưng mà bên phía thông gia nhà họ Hứa đó lại bỗng im bặt không có động tĩnh gì.

Thật ra hôm nay nhân dịp Hứa Nham cũng sẽ tới, bà phải cố gắng hỏi thăm nó chuyện này mới được."
Hạ Tinh Thần không hỏi gì thêm nữa, vào tới cửa bệnh viện đã bị cản lại, bà cụ lấy thẻ chứng thực người thân ra mới được cho vào trong.

Hạ Tinh Thần lúc này mới để ý, toàn bộ bệnh viện hiện giờ vẫn được bảo vệ nghiêm ngặt giống hệt lúc trước.

Đang lúc nghĩ ngợi, vạch phân cách bên ngoài đột nhiên được kéo lên, dân chúng xung quanh đang chen chúc đi vào đều được dạt sang hai hai bên của vạch phân cách.

Hình ảnh này có hơi quen thuộc.

Hạ Tinh Thần đứng trên bậc thang dài trong bệnh viện, tim có chút loạn nhịp, tầm mắt phóng về phía ngoài xa.

Đúng như dự đoán, chiếc xe không thể quen thuộc hơn dừng lại ở đó, từ từ lọt vào trong mắt của cô.

Chờ đến khi người ở đây hoàn hồn lại được, người đàn ông là tầm ngắm của bao nhiêu người đã bước xuống xe rồi.

Những tiếng hò hét vang trời, người dân ai cũng vô cùng nhiệt tình.

Từ trước tới giờ, Bạch Dạ Kình là kiểu người vô cùng nhạy bén, cứ như cảm nhận được có ánh mắt đặc biệt nào đó đang nhìn, anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn qua.


Hai người chạm mặt, ánh mắt đụng nhau, Hạ Tinh Thần nhìn đến không kịp thu hồi tầm mắt lại.

Đã năm ngày không gặp rồi, tất cả thực ra vẫn y như cũ.

Chỉ là, hình như cũng lại không còn như cũ nữa rồi.

Ánh mắt của anh sâu lắng, vẫn là kiểu sâu không nhìn thấy đáy.

Hạ Tinh Thần cầm chặt túi xách, khẽ cong nhẹ môi, gật đầu với anh coi như thay lời chào hỏi, một cách chào hỏi của những người xa lạ dành cho nhau.

Chí ít thì cũng không có gượng gạo cho lắm.

Cô không nhìn biểu cảm sau đó có của, chỉ quay sang nói với bà cụ: "Bà nội, chúng ta đi vào trong thôi."
Hạ Tinh Thần không để ý ánh mắt phía sau, nhưng mà sống lưng vẫn cảm giác một trận ngứa ngáy như mọc thêm gai.

Hôm nay, tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này chứ?
Bà cụ ngó nhìn cô một cái, sau lại phóng tầm nhìn về phía ngài tổng thống kia, gật đầu xong rồi xoay người đi, vừa đi vừa nói: "Tổng thống sắp đính hôn rồi, hẳn là con đã biết rồi nhỉ?"
Hạ Tinh Thần không hé răng lấy nửa lời, có hơi rũ hàng lông mi xuống nhìn mũi chân của mình.

Bà cụ nhìn cô lại nói: "Đã nhiều năm vậy rồi, bà không thích mẹ kế của con, con hẳn cũng biết lý do là gì.

Kẻ thứ ba đáng hận bao nhiêu, con hiểu rõ hơn bất cứ người nào mà.

Nếu không phải năm đó mẹ kế của con chen chân vào, cả nhà đang yên đang lành cũng sẽ không náo loạn đến chia năm xẻ bảy."
Cô gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Trong lòng con biết mà..."
Bạch Dạ Kình xuất hiện ở đây là vì tình hình dịch bệnh đã hoàn toàn được giải quyết, cho nên cố tình tới đây để chúc mừng bệnh nhân có thể thuận lợi xuất viện.

Mỗi một nhà báo đều nhón chân mong ngóng ở bên ngoài.


Chỉ có phóng viên của truyền hình quốc gia là được theo anh đi vào trong.

Lúc Hạ Tinh Thần cùng bà cụ ngồi chờ ngoài phòng bệnh, nhìn xuyên qua cửa kính cô có thể thấy anh và tất cả bệnh nhân đang bắt tay với nhau.

Dưới ánh đèn huỳnh quang sáng trưng, dáng vẻ người đàn ông đó lỗi lạc vô cùng.

Hạ Tinh thần nhận ra những y tá nữ trẻ tuổi và bác sĩ nữ đều đồng loạt nhìn anh, không tự chủ được.

Anh đứng ở đó giống như một vật thể phát sáng, khiến người khác không thể dời tầm mắt được.

Vất vả lắm mới chờ được tới lúc anh ra khỏi phòng bệnh, Hạ Tinh Thần đỡ lấy bà cụ đi vào.

Cả hai người, hầu như chỉ là gặp nhau trong phút chốc.

Bạch Dạ Kình không nhìn cô thêm lấy một cái, dưới cái nhìn vây quanh của tất cả mọi người, anh im lặng mà cao quý, hiên ngang sải bước rời đi.

Ngược lại thì Lãnh Phi lặng yên khẽ vuốt cằm với Hạ Tinh Thần, coi như là thay một tiếng chào hỏi.

Nhìn bóng lưng có chút tuyệt tình kia rời đi, Hạ Tinh Thần nở nụ cười chua chát, nhưng cũng cảm thấy phải nên như thế.

Nếu muốn cắt đứt, thì phải nên cắt đứt sạch sẽ hoàn toàn.

Hạ Quốc Bằng dù đã khỏi hẳn rồi, nhưng mà rõ ràng là gầy hơn so với trước.

Hạ Tinh Thần xách theo đồ đạc, cả ba người cùng đi ra ngoài.

Cửa bệnh viện vừa mở ra đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc