TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Số này, cô chưa bao giờ gọi.

Đây là số cô vừa lấy được từ ba sáng nay.

Nghe ba nói cũng là phải dùng mọi cách mới có được số này.

“A lô, ai đó?” Điện thoại vang lên một hồi lâu, bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ trung niên.

Hạ Tinh Thần vừa nghe, hốc mắt cô không khỏi đỏ lên.

Dù qua nhiều năm như vậy, nhưng giọng nói của mẹ, cô vẫn có thể lập tức nhận ra ngay.

“A lô?” Không nghe bên này trả lời, bên kia lại kiên nhẫn gọi một tiếng.

“Mẹ.” Vừa mở miệng, giọng nói của Hạ Tinh Thần lập tức mang theo tiếng nức nở: “Là con, con là Tinh Thần.

“…” Bên kia dường như vì quá mức kinh ngạc, rất lâu cũng không phục hồi được tinh thần.

Đến khi lấy lại được bình tĩnh, trong loa nghe được tiếng khóc thút thít của đầu dây bên kia.

Hạ Tinh Thần không thể kiềm chế được nữa, trong mắt cô lập tức chảy xuống những giọt nước mắt.

Hạ Đại Bạch ở bên cạnh cũng gấp đến mức không thể chờ được, thằng bé không ngừng vươn tay áo lau nước mắt cho cô, dỗ dành cô đừng khóc.

Cô sợ dọa thằng bé sợ, nên nói đây là nước mắt hạnh phúc.

Sau khi gọi điện thoại cho Thẩm Mẫn, Hạ Tinh Thần mới an tâm.

Xe taxi chạy thật lâu, lúc chạy đến trấn nhỏ đã 7 giờ.

Lúc này, trời đã tối hẳn.

Ban đêm nơi này không giống như ở thành phố.


Hàng xóm láng giềng vừa ăn tối xong, chạy ra cửa xem náo nhiệt.

Hạ Đại Bạch cũng chưa từng đến trấn nhỏ kiểu này, đôi mắt to tròn của thằng bé đảo quanh, đặc biệt ngạc nhiên.

Đôi chân nhỏ của thằng bé không ngừng nhảy nhót, trông rất vui vẻ.

“Tinh Thần.” Cô xách hành lý đi vào, Thẩm Mẫn đã sớm đứng trước cửa chờ cô.

Hạ Tinh Thần nhìn người phụ nữ trung niên kia, cô dừng bước lại, thật lâu sau, cảm thấy vô cùng quen thuộc với hương vị thôn quê.

Thời gian trôi qua, năm tháng ít nhiều vẫn giữ lại vết tích trên mặt bà ấy.

Nhưng dù vậy, mẹ vẫn dịu dàng lịch sự tao nhã như trong trí nhớ của cô.

Tóc bới ở sau đầu, dùng một cây trâm ngọc cài qua.

Quần áo xanh, trong bóng chiều, phản chiếu hương vị cổ xưa của trấn nhỏ, giống như một bức tranh sơn thủy lịch sự tao nhã.

“Đại Bảo, bà ngoại đang gọi mẹ.” Hạ Đại Bạch kéo ống quần của cô nhắc nhở, lúc này cô mới phục hồi lại tinh thần, cô đặt hành lý xuống, vội vàng bước nhanh đến.

Hai mẹ con đối mặt nhau, ôm nhau, hốc mắt hai người lại đỏ lên.

Nhiều lời muốn nói, cũng tràn đầy nhớ nhung muốn bày tỏ hết, nhưng cuối cùng đều hóa thành nước mắt.

Vào nhà, Hạ Tinh Thần mới phát hiện trong nhà ngoại trừ bà ấy ra, không có dấu hiệu của người thứ hai sinh sống.

Ba nói, mẹ đã tái hôn, nhưng ngôi nhà dọn dẹp sạch sẽ ấm áp, tuyệt đối không có dấu vết thuộc về đàn ông.

“Mau vào đi, mặc dù trong nhà đơn sơ, nhưng cũng rộng rãi, chúng ta vào trong rồi nói chuyện.” Thẩm Mẫn trông có vẻ rất vui vẻ, nhưng trên mặt bà ấy chỉ nở nụ cười yếu ớt.

Bà ấy sắp xếp cho hai mẹ con họ một căn phòng chỉnh tề, còn mình thì ra ngoài đóng cửa lại.

Giường ở đây là giường nhỏ, rất đơn giản.

Hạ Đại Bạch cực kỳ vui vẻ, thằng bé cởi giày trực tiếp lăn lên giường.

Lúc Thẩm Mẫn đi vào, Hạ Đại Bạch không lăn nữa mà ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Hạ Tinh Thần.

“Đại Bạch, gọi bà ngoại đi.” Hạ Tinh Thần kéo Hạ Đại Bạch lại.

Hạ Đại Bạch lập tức ngoan ngoãn ngọt ngào gọi: “Bà ngoại.”
Thẩm Mẫn rất kinh ngạc, tầm mắt từ trên mặt con gái lướt qua trên người thằng bé: “Con của con?”
“Dạ.” Hạ Tinh Thần sờ đầu thằng bé.

“Con đã kết hôn rồi?” Vẻ mặt Thẩm Mẫn đầy phức tạp, bà ấy vui vẻ thay con gái, nhưng bên trong lại khổ sở và tiếc nuối.

Kết hôn là chuyện lớn cả đời, bà ấy là mẹ lại bỏ lỡ.

“Dạ chưa.” Hạ Tinh Thần lắc đầu.

Giống như biết suy nghĩ của mẹ, cô đưa tay nắm tay bà ấy: “Nếu ngày nào đó con thật sự kết hôn, mẹ nhất định phải đến.”
Chẳng qua là…
Thật ra cô chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.

Có Hạ Đại Bạch, cô chần chừ không kết hôn.

Chẳng qua là bà nội thường xuyên thúc giục.


Thẩm Mẫn hiển nhiên không phản ứng kịp: “Chưa kết hôn vậy thằng bé này…” Hạ Đại Bạch vội vàng ôm lấy cánh tay Hạ Tinh Thần: “Con là con ruột của Đại Bảo nhà chúng ta.”
Thẩm Mẫn nhìn thằng bé, lại nhìn sang con gái.

Dáng vẻ hai người rất giống nhau.

Là mẹ con ruột không thể nghi ngờ.

Chỉ là chưa kết hôn, lại có thằng bé….


“Ba thằng nhóc…” Thẩm Mẫn lo lắng, lại sợ chạm vào chuyện đau lòng của con gái, cho nên bà ấy hỏi một nửa lại không thể hỏi tiếp được.

Hạ Tinh Thần cúi đầu, ánh mắt rơi vào đầu ngón tay hai người đang nắm, một lát sau cô buồn bã nói: “Thật ra là… Một lần bất ngờ.

Nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi, cũng không có gì hay để nói nữa.”
Cô cố gắng làm mình trông lạc quan.

Nếu cho mẹ biết lúc đầu Lý Linh đối với mình thế nào, cô sợ rằng bà ấy sẽ thương tâm đến chết, lại hận ba đến thấu xương.

Thẩm Mẫn thở dài, trong lòng bà ấy cũng không vui vẻ hơn là bao.

Hạ Đại Bạch thấy bầu không khí giữa hai người tương đối ngột ngạt, thằng bé giòn giã xen vào: “Bà ngoại, bà yên tâm đi, ba con sẽ lập tức cưới Đại Bảo, ba là một người đàn ông có trách nhiệm, chắc chắn sẽ không bỏ lại Đại Bảo không quan tâm.”
“Thật sao?” Lời của thằng bé, Thẩm Mẫn nửa tin nửa ngờ.

Ánh mắt bà ấy đầy dò xét nhìn về phía Hạ Tinh Thần.

Hạ Tinh Thần nhớ đến những lời Tống Duy Nhất nói trong buổi họp báo ngày hôm nay, một chữ ‘dạ’ không cách nào nói ra được.

Đêm đó.

Hạ Tinh Thần và Hạ Đại Bạch ngủ trên chiếc giường nhỏ, cô lăn qua lăn lại cũng không ngủ được.

Đến giờ mới biết, thật ra mẹ không hề tái hôn.

Lúc đầu sau khi ly dị, ba nhất thời lầm lỗi còn đang loay hoay tìm cách hòa giải, mẹ bất đắc dĩ mới chọn trở về quê.

Hiện giờ, vẫn không có một bóng người bên cạnh.

Hạ Tinh Thần không khỏi nghĩ đến chính mình.


Cô không biết tương lai sau này của bản thân, năm dài tháng rộng, bản thân sẽ còn gặp loại đàn ông như thế nào.

Chẳng qua là…
Sau khi trong lòng tồn tại một người, những người khác, đều trở nên rất khó chấp nhận được.

“Đại Bảo, mẹ đã gặp lại bà ngoại, tại sao vẫn không vui?” Hạ Đại Bạch xoay người qua, mặt đối mặt với cô.

Hạ Tinh Thần nhìn thằng bé, ánh mắt né tránh: “Không có không vui.”
Đôi mắt to của thằng bé chớp hai cái: “Mẹ nhớ Tiểu Bạch, có phải không?”
“… Không có.”
“Gạt người.

Nhất định là mẹ đang nhớ Tiểu Bạch.”
Hạ Tinh Thần cắn môi, cô nói không nên lời.

Hạ Đại Bạch bỗng nhiên bò ra ngoài chăn.

Cô thấp giọng gọi một tiếng: “Rất lạnh, mau quay lại.”
“Chúng ta đã nói sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Bạch.” Hạ Đại Bạch lấy điện thoại từ trong túi của cô, lại chui trở lại vào chăn.

Hạ Tinh Thần đắp chăn cho thằng bé, tắt đèn.

Bàn tay nho nhỏ của thằng bé ấn vào màn hình điện thoại, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé: “Bây giờ con gọi điện thoại cho Tiểu Bạch, chắc chắn Tiểu Bạch vẫn còn chưa ngủ.”
“Đừng gọi.” Hạ Tinh Thần muốn lấy lại điện thoại: “Ba con cũng không gọi cho con, tại sao con phải gọi cho ba con?”
“Là mẹ nói đó.

Ba bận rộn mà, ba không gọi cho con, con có thể tha thứ cho ba.”
Hạ Đại Bạch nói xong, đã thông thạo nhấn số gọi cho ‘Tiểu Bạch’.

Hạ Tinh Thần biết mình không thể cản thằng bé, cô dứt khoát mặc kệ thằng bé.

Nghiêng người giả vờ ngủ..


Bình luận

Truyện đang đọc