“Làm sao có thể chứ? Chỉ vì cháu nói chuyện vô ý vô tứ nên mới khiến bác đau lòng thôi!” Trì Vị Ương đưa cho bà ấy một miếng khăn giấy: “Thời tiết rất lạnh, cháu đưa bác về!”
Nhà hai người rất gần, chỉ cách vài trăm mét mà thôi.
Lai Phượng Nghi gật đầu, đứng dậy, nói: “Cháu là phụ nữ đang mang thai, một mình ra ngoài buổi tối rất nguy hiểm.
Ba đứa bé đâu, tại sao không đi với cháu?”
Câu nói của bà ấy khiến trái tim Trì Vị Ương đau đớn.
Cuối cùng, cô ấy chỉ gượng gạo cười một tiếng, nói: “Anh ấy khá bận rộn, không có thời gian đi với con!”
“Cho dù thế nào, gặp được nhau chính là duyên phận.
Lát nữa, chờ Dật Trần tới cháu lên nhà bác ăn cơm đi.
Hai đứa không thể làm vợ chồng thì cũng có thể làm bạn với nhau mà.
Đã lâu như vậy không liên lạc với nhau, nếu có thể gặp được cháu, thằng bé nhất định sẽ rất vui, đúng không?”
Trì Vị Ương cũng không tiếp lời, chỉ cười khổ một tiếng, không dám nói.
Bạn? Hôm đó, anh nói...
Hai người bọn họ nếu gặp lại cũng chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
Sao có thể là bạn được nữa?
Sau khi đưa bác Phó về nhà, Trì Vị Ương đầy tâm sự nặng nề
Lai Phượng Nghi đưa mắt nhìn cô ấy rời đi, tâm trạng vẫn chưa bình ổn lại.
Gió lạnh thổi tới càng khiến bà ấy càng khó chịu hơn.
Lúc này, di động đột nhiên vang lên.
Bà ấy đóng cửa lại, đi vào trong nhà.
Ông Phó đưa di động cho bà ấy, nói: “Là con trai!”
Lai Phượng Nghi “Ừ!” một tiếng, để tâm trạng tỉnh táo lại mới cầm di động đi vào phòng.
Đi xa cũng vài năm, mọi thứ cũng thay đổi nhưng dù sao cũng là nơi chôn rau cắt rốn, bọn họ vẫn cảm thấy ở đây ấm áp hơn nhiều.
“Sao lại gọi vào giờ này?” Lai Phượng Nghi hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Vâng, con vừa ăn xong!” Phó Dật Trần nói: “Con định nói e là ngày mai con không thể về được!”
“Tại sao lại không thể về được? Nếu không về năm hết tết đến rồi cũng không ổn!”
“Vừa rồi con mới nhận một ca mổ.
Đối phương yêu cầu con là bác sĩ chính.
Ngày kia về cũng vậy mà!”
Lai Phượng Nghi thở dài, nói: “Vậy tùy con.
Mẹ đang định mời Vị Ương ngày mai tới ăn cơm, tưởng con có thể về kịp.
Nếu con không về được thì chỉ có hai vợ chồng già này ăn với con bé thôi!”
“Mẹ nói gì?” Giọng của Phó Dật Trần cao hơn rất nhiều: “Mẹ nói Vị Ương sao?”
“Đúng vậy, chính là Vị Ương! Trì Vị Ương đó!”
“Cô ấy trở về? Không phải cô ấy...!Mẹ chắc chắn là cô ấy về đó sao?”
“Con nghe kìa, con nghe giọng điệu của con đi.
Nhắc tới con bé là tỉnh táo ngay.
Con cũng đừng quên, giờ con là người có vợ.
Hơn nữa, đã kết hôn mấy năm rồi cũng không đưa về nhà.
Dù thế nào cũng...”
“Mẹ, mẹ vừa nói mẹ gặp Vị Ương sao?” Phó Dật Trần không có tâm trạng nghe mẹ lải nhải.
Lúc này anh ta chỉ tập trung trên người Vị Ương mà thôi.
“Thằng nhóc thối, không phải con không về được sao?” Lai Phượng Nghi biết thằng bé rất nặng tình.
Thấy con trai kích động như vậy, bà ấy lại cảm thấy đau lòng, nói thêm một câu: “Mẹ phải nói trước với con...!Mẹ biết trong lòng con vẫn còn con bé.
Nhưng mà, con bé cũng kết hôn rồi.
Hai đứa cũng chỉ có thể trở thành bạn bè thôi, hiểu không?”
“Kết hôn?” Phó Dật Trần ngừng lại: “Cô ấy kết hôn rồi sao? Mẹ thấy chồng cô ấy à?”
“Chính con bé nói là đã kết hôn rồi mà.
Hơn nữa, bụng con bé đã lớn như vậy, không kết hôn thì là gì chứ?”
Phó Dật Trần nghe mẹ nói vậy thì cũng thả lỏng hơn.
Chuyện về đứa bé, anh ta cũng không nói rõ.
Bây giờ anh ta không có ở đây, không thể bình ổn cảm xúc của mẹ, e rằng bà ấy sẽ nhanh chóng đến nhà họ Trì.
Đến lúc đó, chuyện sẽ như thế nào thì không ai biết được.
Phó Dật Trần cúp điện thoại, rốt cuộc không đợi kịp nữa mà gọi điện cho trợ lý, để cho cô sắp xếp bác sĩ khác mổ thay anh ta.
Đêm đó, Phó Dật Trần lái xe vội vàng chạy về quê.
Mà bên kia...
Trì Vị Ương nằm trên giường lăn lộn, khó lòng chìm vào giấc ngủ.
Vừa rồi tâm sự với mẹ Phó đủ thứ chuyện cũng không cảm thấy gì.
Nhưng bây giờ nhớ lại luôn cảm thấy tâm trạng khó kiềm chế của mẹ Phó hôm nay không chỉ vì tiếc nuối chuyện giữa cô ấy và Phó Dật Trần.
Năm đó, bọn họ đột nhiên chuyển nhà, rốt cuộc là vì lẽ gì?
Hôm đó, lúc ở nước M, anh ta nói có chuyện muốn nói với cô ấy, có phải là chuyện năm đó không?
Hiện tại nhớ lại vẻ mặt của mẹ Phó, cô ấy mới cảm thấy khoảng thời gian đó của anh ta cũng không tốt chút nào.
Chỉ là, có chuyện gì chứ?
Cô ấy lăn qua lăn lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà anh ta biến mất không dấu vết, thậm chí không để lại tin tức gì cho cô ấy?
Bên kia.
Hạ Tinh Thần vừa tắm xong, đi ra ngoài thì di động lại vang lên.
Trên màn hình lóe lên hai chữ ‘Tiểu Bạch’.
Cô cầm di động, trốn vào trong chăn mới để di động kề sát tai.
“Ngủ rồi?”
“Vừa tắm xong!”
“Có phải nhiệt độ rất thấp hay không?” Bạch Dạ Kình đứng bên cửa kính sát đất, ngẩng đầu nhìn trời.
“Ừm, rất lạnh! Em đắp hai cái chăn lận đó!” Hạ Tinh Thần cuốn chăn lại, trùm chăn kín hơn một chút.
Ở phủ Tổng thống, nhiệt độ cực kỳ ổn định, thêm việc có anh ở bên cạnh rất nhiên cảm thấy ấm áp.
Bỗng nhiên cô nhớ anh rồi.
Không biết từ lúc nào cô có thói quen được anh ôm trong lòng, có anh làm chăn ấm.
“Bây giờ anh sắp ngủ sao?”
“Đang chuẩn bị hành lý!”
Hạ Tinh Thần ngồi dậy: “Chuẩn bị hành lý? Anh định đi đâu sao?”
“Đi công tác, phải sang nước láng giềng một chuyến!”
Cô chu miệng lên, ôm di động nói nhỏ một tiếng.
Vốn cô còn cảm thấy mệt nhưng giờ không cảm thấy buồn ngủ nữa.
“Không nỡ sao?” Anh hỏi.
Thấp giọng nói: “Buổi sáng đã nói em đừng về rồi mà còn không nghe!”
“Anh cũng không nói rõ ngày mai anh sẽ xuất ngoại!” Hạ Tinh Thần nắm chặt góc chăn, kéo dài giọng: “Ngày kia là đêm ba mươi rồi.
Năm mới cũng đến, anh cũng không có ở đây sao?”
Trong giọng nói của cô có chút chua xót, trái tim cũng đau lòng.
Anh còn chưa đi mà cô đã thấy không nỡ rồi.
Đây là năm mới đầu tiên hai người họ bên nhau.
Tất nhiên cô hi vọng có anh ở bên cạnh.
Giọng nói cô như vậy cũng khiến anh cảm thấy quyến luyến và nhớ mong.
Trước khi gặp cô, lúc đi công tác, anh chưa bao giờ có cảm giác này, đi đâu anh cũng cảm thấy tự do tự tại.
Nhưng hiện giờ, anh còn chưa đi mà trái tim như bị níu lại rồi..