TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Hạ Tinh Thần không còn sự lựa chọn nào khác, muốn ở gần đứa bé, thì chỉ có thể ở lại đây.

Nhưng mà...!
Sau ngày hôm đó, Bạch Dạ Kình gần như đã biến mất hoàn toàn, cả một tháng nay cũng không thấy xuất hiện ở nhà.

Có khi Hạ Tinh Thần sẽ cảm thấy người đàn ông kia là tự mình tưởng tượng ra.

Nhưng lại không phải.

Trên TV, luôn có tin tức của anh.

Lúc trước Hạ Đại Bạch và cô đều không quan tâm tin tức chính trị, nhưng bây giờ sẽ cứ đến bảy giờ là ngồi trước tivi, không đi đâu cả, chỉ để nhìn thấy người đàn ông thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên màn hình.

Tin tức phát xong, thằng bé sẽ lẳng lặng quay về phòng làm bài tập.

Hạ Tinh Thần biết thằng bé đang nhớ ba.

Cô không ngờ răng qua hôm sau, cô không thể gặp được anh ở nhà.

Buổi tối hôm đó, ban đêm tĩnh lặng, Hạ Tinh Thần vốn không ngủ được.

Mấy hôm nữa bộ ngoại giao phải tiếp đón một vị khách quan trọng, cô phải chuẩn bị một vài tài liệu cần thiết.

Khi cô vào phòng sách, người hầu đều đã ngủ hết, cả căn nhà yên tĩnh không có một tiếng động.

Đã ở đây một tháng, cô đương nhiên rất quen thuộc với phòng sách này.

Sách mà cô cần ở chỗ cao đến mấy mét, Nhưng rõ ràng cô còn mắc chứng sợ độ cao!
Chán nản.

Nhưng, cắn nhẹ môi, vẫn phải trèo lên cái thang.

Bạch Dạ Kình bận rộn cả tháng trời, vừa hay quay về nhà, nghe thấy tiếng động trong phòng sách, anh liền cẩn thận đi tới.

Đẩy cửa phòng sách ra, vừa ngước lên liền nhìn thấy cô.


Rõ là vừa mới tắm xong, cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng bằng lụa, mái tóc xoăn buông xõa, dài đến eo.

Khiến cả người cô trông càng thêm gầy gò nhỏ bé.

Cả người cô giống như con gấu leo cây đang trèo trên cái thang, hình như mắc chứng sợ độ cao, đôi chân thẳng tắp dưới lớp váy ngủ có hơi run rẩy.

Đầu ngón chân vốn trắng ngần như ngọc cũng đỏ ửng và hơi ẩm ướt vì căng thẳng, lại có chút… Đáng yêu.

Người phụ nữ này, nửa đêm nửa hôm, muốn làm gì với bộ dạng này đây? Cô có biết bộ dạng này trước mặt đàn ông giống như miếng bánh ngon đang đợi người ta đến nếm thử hay không?
Bạch Dạ Kình không khỏi nhớ đến những buổi tối đó của năm năm trước, ánh mắt tối sầm lại, anh bước gần đến chỗ cô: “Cô đang làm gì vậy?”
Anh lên tiếng, giọng điệu vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Hạ Tinh Thần vốn đã rất lo lắng khi leo lên cầu thang, hai chân cũng đứng không vững.

Tay mới cầm được mấy quyển sách nặng mình cần, đang vui mừng, đột nhiên không biết giọng nói của anh từ đâu tới dọa cô hồn vía lên mây.

Chợt quay đầu lại, ngay sau đó, cả người ngã từ trên cầu thang xuống.

Cuốn sách trên tay cô cũng rơi lộp bộp xuống đất.

Bạch Dạ Kình nhíu mày duỗi cánh tay ra theo bản năng.

Đợi đến khi ý thức lại, một hương thơm mát xộc lên mũi anh, cơ thể mềm mại thơm tho của người phụ nữ được anh ôm chặt vào lòng.

Sau đó, cả hai người cùng ngã trên thảm.

Hạ Tinh Thần không ngờ rằng anh sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây, cũng không ngờ rằng anh sẽ ra tay đỡ mình.

Cho nên, hồi lâu sau cũng chỉ có thể hoảng hốt nhìn anh.

Cả người cô đè lên người anh, trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, Hạ Tinh Thần có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đập mạnh của anh, ngửi thấy mùi hương đặc biệt của đàn ông trên người anh...!
Chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau.

Mọi đường nét trên khuôn mặt của anh đều đẹp đến mức Hạ Tinh Thần không rời mắt.


Anh ở ngoài đời còn đẹp trai hơn so với trên TV.

Đôi mắt sâu như đại dương càng lay động lòng người.

Trong lúc nhất thời, ngay cả lời cảm ơn Hạ Tinh Thần cũng quên nói, thậm chí quên đứng dậy khỏi cơ thể người đàn ông.

“Ngắm đủ chưa?” Đôi môi mỏng của người đàn ông nhếch lên, giọng nói lạnh lùng.

Hạ Tinh Thần bỗng nhiên hoàn hồn lại, nhận ra rằng hai người đang ở tư thế này, nhất là khi cô còn luôn nhìn chằm chằm vào anh, cô đỏ mặt vì xấu hổ.

Hạ Tinh Thần, thật là mất mặt quá đi!
“Xin… Xin lỗi, tôi… Đứng dậy ngay đây.” Không biết là do ngốc hay căng thẳng mà lưỡi Hạ Tinh Thần líu lại.

Thế là đủ rồi!
Không dám nhìn vào mắt người đàn ông, cô ra vẻ bình tĩnh muốn đứng dậy khỏi người của anh, nhưng vừa đứng dậy, ngay sau đó, trên đầu ập đến cảm giác đau đớn.

"Au..." Cô rên rỉ, một lực kéo lại khiến cả người cô bị kéo lại.

Lúc này, khuôn mặt cắm thẳng vào người anh...!
Trời ơi! Cô có cảm giác muốn đào hố để chôn mình xuống!
“Hạ Tinh Thần, cô làm trò gì vậy? Ánh mắt của Bạch Dạ Kình lạnh lùng, hô hấp bỗng nặng nề hơn.

Sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Xin lỗi, xin lỗi...” Hạ Tinh Thần lập tức ngẩng mặt lên, khuôn mặt xấu hổ đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, cô xấu hổ đến mức không biết nhìn đi đâu, chỉ ấp úng nói: “Tóc của tôi… Mắc vào khóa kéo của anh… Anh đừng cử động...”
Hạ Tinh Thần nâng người lên xử lý đuôi tóc của mình.

Thật sự điên mất thôi! Mắc đâu không mắc, lại mắc vào khóa kéo quần của anh! Chỗ này thực sự ngại quá đi mất! Chỉ cần không cẩn thận, ngón tay sẽ chạm vào những chỗ không nên chạm.

Vì nôn nóng, cô đã kéo mấy lần rồi lại càng không kéo ra được.

Hạ Tinh Thần cuống đến mức chóp mũi toát mồ hôi, đôi mắt cũng không dám nhìn xuống tình trạng của khóa kéo.


Mặc dù cô đã trải qua những thứ này từ những đêm đó của năm năm trước, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cơ thể người đàn ông dưới thân mình càng ngày càng cứng.

Hạ Tinh Thần không biết môi trở nên khô khốc từ lúc nào, cô không dám nhìn xuống, chỉ nhìn người đàn ông cầu cứu: “Làm sao bây giờ?”
Bạch Dạ Kình nghiến răng: “Tự làm thì tự đi mà xử lý!”
“...” Ngài Tổng thống hơi vô trách nhiệm đấy! Loại chuyện này lại còn có thể bình chân như vại!
Hạ Tinh Thần cắn môi, nói một cách thận trọng: “...!Có khả năng phải thử kéo khóa xuống...”
Bạch Dạ Kình lườm cô, thấp giọng cảnh cáo: "Cô dám làm như thế thử xem!"
“Thế nếu không thì phải làm thế nào?” Hạ Tinh Thần vô cùng chán nản: “Tôi không thể cứ giữ cái tư thế này mãi được.

Không thì… Tôi hứa, không nhìn là được chứ gì.

Bạch Dạ Kình thực sự muốn lấy kéo, cắt xoẹt tóc cô đi.

Nhưng Hạ Tinh Thần đúng không sợ chết, nhắm chặt mắt lại, ngón tay mảnh khảnh chạm vào khóa kéo của anh.

Kết quả...!
Người đàn ông hừ một tiếng, nghiến răng: “Hạ Tinh Thần, Tay cô chạm vào đâu đấy hả?”
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn thấy gì cả…” Chạm phải thứ gì đó nóng bỏng, Hạ Tinh Thần sợ hãi rụt tay lại, lại lẩm bẩm: “Đã bảo anh tự làm đi rồi mà!”
“Cô còn dám phàn nàn à?”
“Không dám...” Cô lẩm bẩm, can đảm, đưa tay ra lần nữa.

Lúc này, tay lại chạm vào tay của người đàn ông.

Cô mở mắt ra, Bạch Dạ Kình trừng mắt nhìn cô, rõ ràng là không muốn, nhưng vẫn tự mình kéo khóa quần xuống.

Nếu thật sự để người phụ nữ này làm, sớm muộn gì cô cũng châm ngòi ngọn lửa!
Kéo khóa xuống, Hạ Tinh Thần cúi đầu kéo tóc ra.

Ánh mắt vô tình nhìn xuống chỗ khóa kéo, sau đó liền mặt đỏ tía tai.

Chỉ nhìn lướt qua đã thấy rợn người.

Hạ Tinh Thần nhớ lại những chuyện đã xảy ra giữa họ năm năm trước, đột nhiên, đến cả hô hấp cũng loạn nhịp, trong lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

“Cô nhìn đủ chưa?” Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng, nhưng ánh mắt như bốc lửa nhìn cô.

Trời ơi!
Hạ Tinh Thần đột nhiên quay mặt đi, ho khan rồi nói: “Tôi không thấy gì cả...”
Anh không ngừng vạch trần cô: “Đúng rồi, không nhìn thấy gì cả, còn nhìn chằm chằm không thôi?"
“...” Hạ Tinh Thần xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.


May mắn thay, lúc này mái tóc của cô ấy đã bung ra, cô bối rối đứng dậy cũng không thèm chào hỏi lấy một câu, lập tực bỏ chạy ngay.

Những cuốn sách ở trên đất cũng không kịp nhặt lên.

Bạch Dạ Kình nhìn theo bóng lưng kia, ngồi dậy, hô hấp loạn nhịp mất một hồi lâu.

Chết tiệt!
Người phụ nữ này thật sự không phải cô ý đấy chứ?
...!
Quay về phòng mình, Hạ Tinh Thần uống một ngụm nước đầy, vẫn cảm thấy mồm miệng khô khốc.

Cô vỗ nước lạnh lên mặt, nhưng mặt vẫn đỏ như trái cà chua.

Thật là… Khủng khiếp!
Sao vừa nãy cô có thể nhìn chằm chằm vào chỗ đó của anh? Ừm, dù là… Chỗ nào của người đàn ông này cũng tuyệt vời, chỗ nào của anh cũng vô cùng quyến rũ, nhưng thế thì quá… Háo sắc rồi!
Không biết trong lòng anh ta nghĩ thế nào về mình!
“Hạ Đại Bảo, mẹ sao vậy? Sao nửa đêm lại tự đánh mình vậy?” Hạ Đại Bạch bị đánh thức, từ trên giường ngồi dậy mắt lim dim nhìn cô...!
“Không sao, không sao.

Mẹ… Ừm, đang dưỡng da!” Hạ Tinh Thần vỗ vào mặt mình thêm mấy cái: “Làm thế này tuần hoàn máu nhanh, trao đổi chất cũng nhanh.”
“Ồ.

Nhưng, mặt mẹ đỏ như gan heo ý.

Giống như… Đang xấu hổ vậy.”
Xấu hổ.

Đứa con trai này, mắt tinh thật!
“Xấu hổ gì chứ, con đừng có nói linh tinh nữa.

Mau nằm xuống ngủ đi.” Hạ Tinh Thần leo lên giường ôm đứa bé vào lòng.

Hạ Đại Bạch không quấy rầy cô nữa, chỉ quàng tay qua cổ cô, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.

Một lúc sau, thằng bé lại mơ hồ hỏi: “Đại Bảo, có phải ba không cần con nữa không?”
Trong tim Hạ Tinh Thần cảm thấy đau thắt lại.

Có vẻ như ngày mai, cô thực sự nên tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với người đàn ông kia..


Bình luận

Truyện đang đọc