TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI



Cho nên.
Vừa rồi không có mở cửa, không phải là vì không muốn để ý đến cô, mà là vì anh đang tắm?
Nhận ra điều này, mất mát vừa rồi trong lòng lập tức biến mất.
Anh đứng ở cửa nhìn cô: “Có chuyện gì?”
Vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vậy, hiển nhiên là không hết kiêu căng.
Hạ Tinh Thần cắn môi, nhớ đến mình muốn nói gì, chột dạ.

Mắt khẽ rũ xuống.

Tóc xõa xuống, che lại khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút huyết sắc.
Bạch Dạ Kình rất không kiên nhẫn: “Có nói hay không?”
“Hành trình ngày mai của chúng ta...”
“Em muốn hủy bỏ?” Giọng anh trầm hơn.

Ánh mắt nặng nề, giống như muốn xuyên qua cô.
Hạ Tinh Thần đứng đó, nhìn chằm chằm mũi chân, không nói gì.

Đó chính là thầm chấp nhận.

Mắt anh xẹt qua một tia lạnh lẽo, hung hăng trừng cô, không muốn nói thêm một chữ nào với cô, xoay người muốn đi vào.
Nhưng lúc này.
Ngón giữa tay phải đột nhiên bị bàn tay mềm mại của cô kéo lại.
Anh ngẩn ra.
Rũ mắt nhìn tay hai người.

Nhìn cô từ đầu đến cuối đều cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn, lửa giận trong lòng vơi đi phân nửa, lạnh lùng nói: “Buông tay!”
Hạ Tinh Thần không chịu buông.
Ngược lại nắm chặt tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.
Bạch Dạ Kình hơi vung vẫy, không hất ra.

Hạ Tinh Thần dính vào anh, cố chấp nhìn chằm chằm anh: “Không phải câu hỏi vừa rồi anh hỏi em vẫn chưa trả lời anh sao?”
“Bây giờ anh không muốn nghe.” Anh gầm nhẹ: “Buông tay.”
Hạ Tinh Thần bị anh quát, chóp mũi cay cay, nước mắt lại rơi xuống.

Cô ngước mắt lên, đụng phải dáng vẻ lãnh khốc của người đàn ông, bàn tay cuối cùng chậm rãi buông ra.
Bạch Dạ Kình vừa cúi đầu liền thấy hốc mắt cô đỏ lên, lòng căng thẳng, hô hấp rối loạn chốc lát.
Ánh mắt lưu luyến thấy dấu tay trên mặt cô.
Nhưng cô đã xoay người.
Hạ Tinh Thần rời đi trong cảm giác mất mác, mới bước được một bước, thân thể chợt bị kéo lại.

Cô hoài nghi ngẩng đầu, ánh mắt Bạch Dạ Kình lạnh như băng làm người khác sợ hãi.

Cô theo bản năng né tránh lui về sau một bước, bên hông lại vị giữ lại.

Cằm bị ngón tay bóp thật chặt, ánh mắt anh dò xét mặt cô.
Ánh mắt kia đầy nguy hiểm, tựa như muốn nuốt cô vào, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
Hạ Tinh Thần bị bộ dáng này của anh hù dọa, ưu tư của anh vẫn phập phồng trước sau như một, nhưng vừa rồi cô lại làm chuyện gì chọc anh?
“Hồi sáng em đi đâu?” Anh đột nhiên hỏi.
Mỗi một chữ đều giống như từ trong răng cắn ra.
Hạ Tinh Thần sợ hết hồn hết vía, kinh hoảng nhìn anh, cắn môi không dám trả lời.

Bạch Dạ Kình không có kiên nhẫn, chỉ trong kinh hoàng trong mắt cô, trong lòng anh càng đau hơn.
Vẻ mặt chậm chậm, giọng nói cũng chậm chậm: “Trên mặt, ai đánh?”
“Hả?” Cô ngẩn người.
Cho nên.
Câu này của anh là có ý gì?

Bạch Dạ Kình tức giận: “Dấu tay trên mặt em, ai đánh em, em không biết sao? Còn muốn để anh hỏi lần thứ ba?”
Cho nên nói.
Bộ dáng này của anh không phải đang tức giận cô.
Dây cung căng thẳng lập tức thả lỏng.

Cô sờ mặt mình, lại nhìn dáng vẻ thở hổn hển của anh, nhớ đến cả ngày hôm nay gặp đủ chuyện, không biết vì sao, chóp mũi càng chua xót hơn.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống làm ướt cả gương mặt.
Bạch Dạ Kình giận quá, kéo tay cô đi xuống lầu.
“Này, anh làm gì vậy?” Cô hỏi.
“Quản gia.” Anh không trả lời, vừa đi xuống lầu vừa kêu người.

Quản gia vừa nghe tiếng quát liền không dám thờ ơ, nhanh chóng chạy ra.
“ngài Tổng thống.”
Bạch Dạ Kình nghiêm mặt: “Tìm tài xế phụ trách chở cô Hạ hôm nay đến ngay lập tức cho tôi.”
“Dạ.”
Quản gia không biết xảy ra chuyện gì, cũng không dám thờ ơ.

Gật đầu, lập tức gọi điện thoại tìm người.
“Đã trễ thế này, đừng dày vò.”
“Đứng một bên im lặng, một lát từ từ tính với em.”
“...” Hạ Tinh Thần cắn môi.
Anh ngồi trên sofa, cô thật sự đứng một bên.

Nhưng ánh mắt vẫn nhìn anh, thấy anh không mặc gì, đông đông đi lên lầu.
Đi xuống lầu lại, khoác thêm cái chăn cho anh.
Người đàn ông này, ngay cả khoác cái chăn cũng rất tuấn tú.
Bạch Dạ Kình trừng cô, vẻ mặt lãnh khốc: “Ân cần đi nữa, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho em.”
“...” Cô có cảm giác sắp lên pháp trường.
Nhưng, ít ra anh còn nguyện ý nói chuyện với cô, không có mặc kệ không để ý đến như ban ngày.
Cái này xem như tốt.
Còn có cơ hội nói rõ.
Sau một hồi.
Tài xế đến.
Thấy vẻ mặt lãnh khốc của Tổng thống, khiếp sợ vô cùng.

Đến mới biết, thì ra vặn hỏi chuyện buổi chiều.


Tài xế vội vàng nói rõ toàn bộ chi tiết.
Mặt Bạch Dạ Kình lập tức biến sắc, cuối cùng trở nên rét lạnh.
Anh sâu kín quay mặt nhìn chằm chằm cô: “Hiện tại những người đứng trước mặt em, còn nhận ra không?”
Hạ Tinh Thần trầm ngâm một phen, lắc đầu.
“Tình huống lúc đó quá hỗn loạn, em không thấy rõ.”
“Mặt bị đánh thành như vậy, trên đầu còn bị tưới nước, em không thấy một người nào, đúng là không có tiền đồ.” Anh châm chọc.
Cô cắn môi, trong lòng càng khó chịu.

Cúi đầu đứng đó, không muốn đáp lại anh.
Bạch Dạ Kình không nói nữa, anh xoay qua chỗ khác nhìn tài xế: “Còn anh?”
“Thưa ngài, đứng trước mặt tôi, tôi có thể nhớ vài người.

Nhưng lúc đó rất nhiều người, muốn nhận ra toàn bộ e là khó khăn.”
Bạch Dạ Kình lấy điện thoại gọi một dãy số, phân phó mấy câu, sau đó, cúp điện thoại, nói với tài xế: “Sau này sẽ có người liên lạc với anh.

Hai tên đánh mặt và đổ nước kia, nhất định phải bắt đến cho tôi, nếu không, anh không cần làm ở đây nữa.”
Trong lòng tài xế cả kinh.
Người giúp việc đứng bên cạnh cô nhìn tôi, tôi nhìn cô.
Mọi người ngàn vạn lần không nghĩ đến ngài Tổng thống vẫn che chở cô Hạ như vậy.
Đánh cô Hạ, khi dễ cô đều hả giận cho ngài Tổng thống nha, mấy người kia, sắp không xong rồi.
Tài xế rời đi, Bạch Dạ Kình khoác chăn đi lên lầu.
Lúc đi ngang qua cô, nhìn cũng không nhìn cô.
Hạ Tinh Thần biết anh vẫn còn tức giận, sợ rằng còn phải hành hạ mình.

Không dám nói gì, chờ anh lên cầu thang, cô còn đứng dưới lầu.
Anh đi được một nửa, đột nhiên dừng chân, sâu kín quay đầu.
Sống lưng Hạ Tinh Thần rét lạnh, không cần anh mở miệng nói gì, cô vội vàng cúi đầu theo sau.

Dáng vẻ giống như nàng dâu nhỏ làm chuyện sai, cẩn thận từng chút.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình cũng không dịu đi chút nào, vẫn xụ mặt như cũ..


Bình luận

Truyện đang đọc