TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Nếu Tống Duy Nhất bước vào nhà này, đến lúc đó thân phận của cậu nhóc sẽ vô cùng xấu hổ, cô sợ con trai sẽ chịu tủi thân.

“Sao còn chưa đi? Cháu đã nói là mọi người đi đi rồi mà!” Hạ Đại Bạch vểnh tai, không nghe thấy tiếng động liền hơi xoay đầu nhỏ, dùng ánh mắt liếc ra cửa, chỉ nhìn thấy một đôi chân, không nhịn được lẩm bẩm.

“Muốn ăn đùi gà mẹ làm thì cũng phải dậy đi chứ? Ngủ như vậy, chắc chắn không ăn được đâu.” Cuối cùng Hạ Tinh Thần cũng lên tiếng.

Hạ Đại Bạch tưởng mình nghe nhầm, chớp chớp đôi mắt to tròn ngấn nước, ngay sau đó, lập tức đứng dậy khỏi sô pha.

Nhìn thấy cô đứng ở cửa, cái miệng nhỏ mếu máo rồi khóc òa lên: “Đại Bảo!”
Dáng vẻ ấy giống như đã chịu rất nhiều ấm ức vậy.

Trong lòng Hạ Tinh Thần đau đớn khôn nguôi, cô đặt bánh ngọt xuống, ôm cậu bé đang đứng dưới đất lên.

“Lần sau không được như thế nữa.

Đói thì phải ăn cơm, cẩn thận kẻo đói gầy người không cao được đâu.”
“Đều tại ba đáng ghét quá đi!” Hạ Đại Bạch lẩm bẩm.

Hạ Tinh Thần ôm cậu bé đi xuống tầng, trong nhà ăn, quản gia đã cho người giúp việc bày sẵn đồ ăn chờ ở đó.

Hạ Đại Bạch muốn ăn đùi gà, còn là tự tay cô làm, Hạ Tinh Thần cũng vui vẻ đi làm.


Cô lại vào nhà bếp ở đây một lần nữa, so sánh với căn nhà nhỏ hiện tại của cô, quả thực là to đến mức hơi khoa trương.

Cô mặc tạp dề, làm chân gà một cách thuần thục, Hạ Đại Bạch như sợ cô lại đi mất, cứ ôm cái bát nhỏ đứng cạnh chân cô, làm chiếc đuôi nhỏ của cô.

Cô sợ khói dầu xông vào mặt cậu bé, bảo cậu bé ra ngoài mấy lần, nhưng cậu bé không chịu, cuối cùng cô phải từ bỏ.

Lúc cô đang bận bịu trong nhà bếp, Bạch Dạ Kình đã trở về.

Vừa đi vào nhà, vừa thầm thì bàn chuyện quan trọng với Lãnh Phi.

Lãnh Phi vừa mới nói: “Thưa ngài, cô Tống bên kia...”
Chưa dứt lời, ánh mắt của Bạch Dạ Kình đã hướng đến túi quà tặng trên bàn trà.

Lãnh Phi nói gì, anh đều không nghe, bình tĩnh bước qua đó, rút chiếc cà vạt ở trong ra.

Anh ngẩn người.

Anh nhìn quanh tứ phía theo bản năng, quản gia đứng một bên quan sát, hiểu ngay tức thì, mỉm cười chỉ tay về phía nhà bếp.

Đôi mắt Bạch Dạ Kình trở nên sâu thẳm, cầm chiếc cà vạt trên tay rồi đi về hướng đó, đi được một bước, anh nhớ ra điều gì đó, ngoái đầu nhìn Lãnh Phi: “Những chuyện khác để mai rồi nói, cậu bảo mọi người đều về sớm chút đi.”
“Vâng, thưa ngài.” Lãnh Phi gật đầu, đợi đến lúc bóng dáng anh biến mất, Lãnh Phi vẫn đứng ở đó nhìn theo, cảm thấy không khỏi lo lắng.

Xem ra, e là ngài Tổng thống thật sự động lòng với cô Hạ rồi, nhưng động lòng là động lòng, hôn nhân là hôn nhân, đây là hai chuyện khác nhau.

Cậu ta rất hoài nghi, lại tiếp tục như thế này thì ngài Tổng thống còn có thể phân định lý trí một cách rõ ràng sao?
Bạch Hạ Kình vẫn chưa đi đến nhà bếp, đã nghe thấy tiếng trẻ con lanh lảnh truyền ra từ trong bếp: “Đại Bảo, mẹ xem, con đã ăn hết bát cơm rồi!”
“Ừ, ngoan quá, con ra ngoài đợi mẹ đi, một chút nữa thôi là đùi gà xong rồi.” Tiếng của cô nhẹ nhàng truyền đến, chỉ là không biết có phải là ảo giác hay không, dường như giọng điệu hôm nay của cô hơi ủ dột.

“Không cần, con đứng đây với mẹ.

Tiểu Bạch hư nhất luôn, tí nữa Tiểu Bạch về đuổi mẹ, bắt nạt mẹ, con sẽ bảo vệ mẹ.”
“...” Bạch Dạ Kình đứng ngoài tối sầm mặt mũi.

Thằng bé này! Nó cực kỳ giỏi phá hủy hình tượng của ba nó!
Anh nghiêm mặt bước vào.

Hạ Đại Bạch nhắc đến anh với vẻ tức giận, chẳng dễ dàng gì mới có thể đứng tố cáo trước mặt Đại Bảo, cậu bé đang muốn nói một cách khoái chí, kết quả là bỗng nhiên cổ áo nhỏ bị người nào đó túm lấy từ phía sau.


“Ai đấy! Ai?” Hai tay cậu bé huơ loạn xạ trên không trung, một tay cầm bát, một tay cầm thìa.

Chiếc đầu nhỏ ngoái ra sau nhìn, nhìn thấy người nào đó, gương mặt nhỏ nhắn cứng đờ.

Hạ Tinh Thần nghe thấy động tĩnh cũng quay người qua xem, khi nhìn thấy anh, tim cô thắt lại, bàn tay cầm xoong và xẻng cũng trở nên căng cứng không kiểm soát được, đứa bé bị anh vừa kéo vừa ôm lôi ra ngoài, anh vào phòng bếp một mình, không biết đã ra hiệu cho những người giúp việc trong phòng bếp lui ra từ bao giờ.

Tóm lại giờ phút này trong phòng bếp chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hạ Tinh Thần cố gắng hướng sự chú ý của mình vào chiếc đùi gà đang rán, hoàn toàn không để ý đến người kia.

Nhưng một số người có bản lĩnh như này, chỉ đứng ở đó không làm gì cả, không nói gì cả, đều có thể khiến người ta thấy bất an.

“Về từ lúc nào?” Người mở lời phá vỡ bầu không khí trầm lắng này trước là Bạch Dạ Kình.

“Cách đây không lâu.” Hạ Tinh Thần đáp lời anh, lại giải thích thêm: “Tài xế nói Đại Bạch không chịu ăn cơm, bảo tôi qua dỗ dành nó, nên tôi đến.

Đợi thằng bé ăn cơm xong, dỗ nó đi ngủ rồi tôi sẽ đi.”
Bạch Dạ Kình cực kì không thích câu mà cô nói thêm kia.

Hai tay đút túi, anh đứng dựa vào tủ lạnh, nhìn sâu vào cô: “Nếu ngày mai nó vẫn làm loạn rồi tuyệt thực thì sao?”
“Thế thì anh đừng cấm túc nó nữa.

Đưa nó đến chỗ tôi, tự khắc tôi sẽ có cách khiến nó không tuyệt thực.”
“Không được.” Bạch Dạ Kình từ chối: “Tôi đã nói cấm túc là cấm túc, mệnh lệnh của tôi đã đưa ra thì sẽ không thay đổi, nếu không thì còn gì là uy nghiêm nữa?”
Đây chính là “quân tử không bao giờ nói đùa”?
Đùi gà đã làm xong, Hạ Tinh Thần tắt bếp, quay người qua nhìn anh: “Nhưng nó không làm gì sai cả, tại sao anh lại cấm túc nó? Nó chỉ là một đứa bé, muốn mẹ thì có gì sai.


Nó là từ bụng tôi sinh ra, một tay tôi nuôi nó lớn, anh dựa vào cái gì mà chia rẽ mẹ con chúng tôi? Như thế này bất kể là với tôi hay với nó đều rất độc ác!”
Hạ Tinh Thần nói xong, bỗng chốc tâm trạng cô kích động, đôi mắt nhìn anh, trong chốc lát đã bị làn sương mờ mỏng nhẹ bao phủ.

Bạch Dạ Kình ngẩn người, ánh mắt trầm xuống, cô nhận thức được mình đang không khống chế được cảm xúc, né tránh ánh mắt của anh, quay người muốn đi ra ngoài.

Bạch Dạ Kình vươn tay kéo lại, dùng sức một chút, cô xoay người nửa vòng, bị anh ôm trọn vào lòng.

Hạ Tinh Thần ấm ức, trong đầu toàn là tấm thiệp mời đỏ chói mà Dư Trạch Nam cho cô xem, bây giờ trong lòng cô chỉ cảm thấy càng khó chịu hơn.

Cô vùng vẫy theo bản năng, bị Bạch Dạ Kình ghì lấy hai vai, cái ôm càng chặt hơn, đầu tựa lên vai anh, thoáng chốc tựa như nơi mềm yếu nhất của trái tim bị thứ gì đó đâm trúng, cô không vùng vẫy nữa, nước mắt bỗng nhiên “tí tách” rơi xuống.

Bạch Dạ Kình không chịu được nước mắt của cô, trở nên luống cuống, chỉ biết ôm lấy cô: “Không được khóc.”
Cô khóc nức nở: “Sao anh thích bắt nạt mẹ con chúng tôi thế, nhìn hai chúng tôi dễ bắt nạt lắm đúng không?”
Bạch Dạ Kình đỡ lấy cằm cô, nâng mặt cô lên: “Cô nói với tôi xem cô dễ bắt nạt chỗ nào, hửm? Nếu cô đã thích bỏ nhà ra đi thì cho cô đi, không thể để cô ở cùng rồi khiến đứa bé nhiễm thói xấu của cô.”
Hạ Tinh Thần cạn lời, trừng đôi mắt tràn đầy oán hận nhìn anh: “Lúc đó rõ ràng là anh đuổi tôi đi, sao lại biến thành tôi bỏ nhà ra đi?”
Anh đúng là rất biết cách đùn đẩy trách nhiệm!
Bạch Dạ Kình vẫn đặt một tay lên eo cô, tay kia đặt bên hông cô, cố định cô giữa ngực anh và tủ lạnh.

Anh nhìn cô, nhìn rất sâu, Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy ánh nhìn của anh như một vòng xoáy, dường như nếu nhìn lâu thêm chút nữa là có thể xoáy sâu vào tâm tư người ta dễ như trở bàn tay.

Anh sáp lại gần, môi anh như chạm vào bờ môi của cô, thấp giọng nói: “Tôi bảo cô đi, cô cũng đi, sao cô lại nghe lời thế?”.


Bình luận

Truyện đang đọc