Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn Hạ Tinh Thần: “Nói em là hồ ly tinh hại nước hại dân, đúng là đề cao em quá rồi.”
Anh dùng ngón tay nâng cằm của cô lên, cười như không cười nhìn cô, sâu trong ánh mắt của anh là ánh sáng hấp dẫn lại tràn đầy cám dỗ: “Lúc nào thì em mới có thể giống hồ ly tinh nhỏ thật đây, hả?”
Hạ Tinh Thần cảm thấy lời nói và nụ cười này của anh đặc biệt đáng ghét, rõ ràng là xem thường cô mà.
Cô giận dữ đứng dậy, cả người bổ nhào qua, khiến anh ngã nhào trên ghế sa lon.
“Cẩn thận!”
Bạch Dạ Kình hừ nhẹ một tiếng, sợ cô ngã xuống, cánh tay dài đã chặn ngang eo giữ cho cơ thể cô ổn định lại.
Cô ở trên.
Anh ở dưới.
Hạ Tinh Thần vốn muốn bắt nạt anh, nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở của anh hòa lẫn với hơi thở của cô, trong phút chốc tim của cô đã đập nhanh hơn, gương mặt cô cũng vô thức đỏ rần lên.
Một giây sau, hai tay của cô chống trên ghế sa lon, muốn bò dậy, nhưng tay của anh lại ấn lên mông cô, ép cô xuống lại.
Nơi mẫn cảm nhất của hai người cứ như vậy mà chạm vào nhau.
Hạ Tinh Thần cả kinh, hô hấp trở nên rối loạn.
Mặt cô đỏ tới tận mang tai, trừng anh: “Anh...” thế mà lại… có phản ứng!
“Anh cái gì?” Vào ban đêm thế này, giọng nói đè thấp của Bạch Dạ Kình nghe vô cùng mập mờ.
Trước kia, trên mạng đã từng truyền nhau một câu nói thế này: Chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến cho người ta mang thai, nhưng mà bây giờ cô có một cảm nhận sâu sắc, đó là giọng nói của Bạch Dạ Kình, cũng có thể làm cho người ta mang thai.
Giọng nói của anh hấp dẫn đến nỗi, cô cảm thấy mình như đang hòa tan vào trong anh…
“Em cảm thấy mấy lời mà người ta nói trên mạng sai hết rồi...”
Hạ Tinh Thần chống hai tay lên đầu vai của anh, nhẹ nhàng mở miệng.
Lông mi của cô nhẹ nhàng rung động, giọng nói cũng hơi run run.
“Sai như thế nào?” Bạch Dạ Kình hỏi.
Bàn tay anh vuốt ve lưng cô, rồi dần đi xuống mông.
Lòng bàn tay của anh nóng bỏng như có lửa vậy, cho dù cách một lớp vải, nó vẫn như thiêu như đốt cô, khiến cho cả người cô như cứng lại, dần trở nên căng thẳng.
“Hồ ly tinh không phải là em, là anh mới đúng!”
Bạch Dạ Kình khẽ cong môi: “Cho nên, bà Bạch đây là bị hồ ly tinh dụ dỗ rồi sao?”
Hạ Tinh Thần nhìn dáng vẻ vô cùng đắc ý này của anh, trong lòng không khỏi hờn dỗi.
Cô luôn bị anh dụ dỗ như vậy, đúng là không có tiền đồ mà! Cô không thể để anh luôn đắc ý mà cười nhạo cô như vậy được.
Vừa nghĩ như thế, cô cúi người xuống, đột nhiên hôn lên môi của anh.
Bạch Dạ Kình ngẩn người, giây tiếp theo, hơi thở của anh đã trở nên nặng nề.
Hạ Tinh Thần học theo dáng vẻ của anh, mơn trớn đôi môi mỏng hấp dẫn của anh lúc nặng lúc nhẹ.
Bàn tay nhỏ chu du ở trên người anh, hầu kết của anh khẽ chuyển động, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Trong mắt anh nổi lên từng tầng dục vọng, ánh mắt kia khiến cho cô sợ hết hồn hết vía.
Trong không khí, hơi nóng mờ mịt.
Răng môi của hai người dây dưa với nhau.
Trong lúc không khí đang nóng lên đến đỉnh điểm, điện thoại di động đang đặt trên ghế sa lon của Bạch Dạ Kình đột nhiên vang lên.
Môi của Hạ Tinh Thần đang rơi lên xương quai xanh của anh, anh đang hưởng thụ cảm giác mất hồn đến tận xương tuỷ, làm gì còn tâm trí để quan tâm đến cái điện thoại kia.
Nhưng cô lại dừng động tác lại, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt ướt át động tình nhìn anh: “Điện thoại của anh đang kêu kìa.”
Ánh mắt mê hoặc đó đâu chỉ là hồ ly tinh, mà là một yêu tinh mê hoặc lòng người mới đúng.
Bạch Dạ Kình rầm rì một tiếng, ôm cô càng chặt hơn: “Không cần phải để ý đến nó.
Chúng ta tiếp tục...”
Anh dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô, vừa ngầm dụ dỗ lại vừa khích lệ.
Gương mặt của Hạ Tinh Thần càng đỏ hơn.
Cô cúi người xuống, nhưng điện thoại di động vẫn đang không ngừng vang lên.
Cô không thể không dừng lại, quơ quào tìm điện thoại.
Đang chuẩn bị đến cao trào thì bị cắt ngang, Bạch Dạ Kình vô cùng thiếu kiên nhẫn, giương mắt nhìn cô: “Ai vậy?”
“Lan Diệp.”
Nghe thấy hai chữ này, mi tâm của Bạch Dạ Kình lập tức nhíu lại.
Anh cầm điện thoại rồi bấm nghe máy.
Giây tiếp theo, anh xoay mình trên ghế salon, ôm cô lên.
“Đáng ghét! Anh làm em giật mình!” Động tác đột ngột của anh khiến Hạ Tinh Thần vẫn luôn nằm sấp trên người anh nãy giờ giật mình, cô kêu lên một tiếng, hai tay ôm chặt lấy cổ của anh.
Giây phút đó, cô đã hoàn toàn quên mất người ở bên kia điện thoại.
“Đi lên giường, ghế sa lon quá nhỏ, không hoạt động được.”
Bạch Dạ Kình không thèm đè thấp âm thanh chút nào, tự ý ôm cô lên trên giường.
Đến lúc nằm trên giường, Hạ Tinh Thần mới hoàn hồn lại.
Cô nhìn anh, rồi lại nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động kia, mặt trở nên đỏ bừng.
Ở bên kia.
Lan Diệp cầm điện thoại di động đứng ở ban công.
Màn đêm u tối, gió lạnh thổi qua, khiến cô ta lạnh đến phát run.
Ở bên kia điện thoại, tiếng nói anh anh em em của hai người họ vừa triền miên mà lại đầy say đắm.
Chỉ cần nghe thấy tiếng động này là có thể tưởng tượng ra được, giờ phút này hai người họ đang làm gì.
Chỉ cần nghĩ tới những hình ảnh đó, trái tim của cô ta giống như bị hàng triệu con kiến cùng nhau gặm cắn vậy.
“Cô Lan, đã trễ như vậy rồi, cô còn có chuyện gì sao?” Giọng nói của Bạch Dạ Kình từ bên kia truyền tới, vừa lạnh lùng lại vừa vô tình, so với không khí lạnh mùa đông càng khiến cho người ta run lẩy bẩy hơn.
Lan Diệp đứng đó, một lúc lâu cũng không mở miệng nói chuyện.
Bạch Dạ Kình không có kiên nhẫn nói: “Nếu như không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, tôi đang bận chuyện quan trọng.”
Còn chuyện quan trọng gì, bọn họ đều biết.
“Khoan đã.” Rốt cuộc cô ta cũng mở miệng, giọng nói của Lan Diệp mang theo chút không cam lòng: “Anh thật sự muốn từ chức sao?”
“Nhắc tới chuyện này, cũng phải cám ơn cô Lan đã chuẩn bị những bức ảnh kia.
Nếu như không nhờ cô thì có lẽ việc từ chức chỉ nằm trong suy nghĩ của tôi mà thôi.”
Hốc mắt của Lan Diệp dần đỏ lên: “Chỉ vì có thể cưới cô ta mà ngay cả vị trí Tổng thống anh cũng không cần sao? Không phải trước kia khi chúng ta ở chiến đội Lục, anh đã nói mơ ước của anh chính là...”
“Bây giờ mơ ước của tôi đã thay đổi rồi.
Huống chi...” Bạch Dạ Kình không nhịn được mà ngắt lời cô ta, hơi dừng lại, lười biếng tựa người vào đầu giường, ôm Hạ Tinh Thần vào trong ngực.
Anh dùng ngón tay cuốn lấy đuôi tóc của cô đùa nghịch, rồi lại mở miệng: “Huống chi, cho dù là mơ ước của tôi có thay đổi thế nào, thì tôi cũng hy vọng cô hiểu rõ một chuyện, từ trước đến giờ mơ ước của tôi không hề liên quan gì đến cô! Những thủ đoạn đó của cô sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến tôi và Tinh Thần đâu.
Ngược lại, nó còn khiến cho tôi hiểu rõ hơn...”
“Tôi sẽ không bao giờ yêu Lan Diệp cô! Vì vậy, hãy nhân lúc còn sớm mà buông tay đi!”
Dứt lời, Bạch Dạ Kình cúp điện thoại “bộp” một tiếng vô tình không chút do dự.
Lan Diệp nhìn vào màn hình đang dần tối lại kia, không chịu khuất phục mà hít một hơi thật sâu.
Cô ta không muốn khóc, nhưng câu nói cuối cùng của anh giống như lưỡi dao sắc bén, không ngừng cứa nát trái tim cô.
Sẽ không yêu Lan Diệp cô...
Hãy nhân lúc còn sớm mà buông tay đi…
Nếu trái tim đã yêu một người, mà có thể dễ dàng buông bỏ như vậy, thì sao cô ta lại cứ nhớ mãi không quên anh chứ?
Bên này, Lan Diệp đang chua xót khổ sở, thì ở bên kia, cả căn phòng tràn đầy sự dịu dàng.
Hạ Tinh Thần khá là hài lòng với việc Bạch Dạ Kình quả quyết chặt đứt đóa hoa đào kia.
Quả nhiên, một khi mà anh Bạch đã cầm theo đao ra tay, thì sẽ đặc biệt đẫm máu.
Nhưng mà…
“Chuyện thân thế của em, em không ngờ là do Lan Chiến tiết lộ với giới truyền thông.” Hạ Tinh Thần như nhớ tới chuyện gì đó, cô lo lắng nhìn anh: “Anh đột nhiên xin từ chức như vậy, em sợ… ông ta sẽ gây bất lợi cho anh.”.