TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI



“Không, nếu cô không đồng ý cứu cha cháu thì cháu sẽ không dậy đâu.” Lan Diệp khóc thút thít: “Cô, mẹ cháu...!bây giờ Tinh Thần của mẹ cháu đã bị tổn thương, cháu sợ, nếu như không cứu được ba cháu ra, thì e là mẹ cháu...”
Nói đến đây, Lan Diệp không nói được nữa.
Chỉ cúi đầu, bò lổm ngổm ôm lấy hai đầu gối của Lan Đình khóc lóc.
“Diệp Diệp, cháu nghe lời cô, đứng lên đi.” Lan Đình nói: “Chuyện của ba cháu, nếu như cô có thể giúp, thì đã giúp rồi.

Nhưng mà, cháu phải biết, lần này ba cháu phạm sai lầm, không giống với những sai lầm trước.”
Nói đến đây, Lan Đình cũng cảm thấy đau lòng.

Thật ra thì, trong lòng bà vẫn luôn hiểu rõ chuyện của Lan Chiến.

Sớm biết là sẽ xảy ra chuyện, cũng đã khuyên hết nước hết cái, thế nhưng Lan Chiến đã sớm đi lầm đường, khong thèm nghe bất cứ lời nào của bà.

Mỗi lần bà nhắc đến, là Lan Chiến lại náo loạn với bà.
“Đây là chuyện liên quan tới quốc gia, liên quan đến dân chúng, không có cách nào để xin khoan hồng.

Cho dù cô cháu có bản lĩnh thế nào đi nữa, cũng không thể làm chủ được cái này.”
Thật ra thì Lan Diệp cũng biết chuyện này, cũng đã biết là không còn đường sống.
Nhưng chỉ là, bây giờ cô ta đã bất lực, nhờ giúp đỡ mà không có cửa.


Nói là đi cầu giúp đỡ, thì thà nói là đi kể lể còn hơn.

Bây giờ cô ta cũng không biết tìm ai để khóc lóc kể lể nữa rồi.
Hạ Tinh Thần không đi vào, chắc chắn là bây giờ Lan Diệp không muốn nhìn thấy mình, cô cũng không muốn nhìn thấy Lan Diệp nữa.

Cô xoay người, lúc đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, thì thấy một y tá có khuôn mặt nhợt nhạt, hoảng hốt chạy thẳng tới chỗ này.
“Không xong...!không xong rồi.” Cô ta sợ hãi hét lên.
Hạ Tinh Thần ngăn cô ta lại: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bà cụ treo cổ tự sát rồi.”
Mặc dù cô không tiếp xúc nhiều với Vân Tưởng, nhưng mà, đột nhiên nghe thấy như vậy, cả người cô vẫn bị chấn động.
Y tá vọt vào phòng, sau đó, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Lan Diệp.

Tiếp đó, cửa bị kéo ra, cô ta thất hồn lạc vía từ bên trong đi ra.

Cả người lảo đảo nghiêng ngả, giống như là khí lực của cả người đều đã bị hút khô vậy.
Cô ta vịn vào tường, nhưng mà, ngay cả đứng cũng không vững, cả người lảo đảo muốn ngã, một giây kế tiếp lại giống như sắp ngã vậy.
Ngón tay của cô ta bấu vào vách tường, xương khớp đã trắng bệch.
Tiếp đó.
Phía sau, phu nhân Lan Đình cũng đi ra ngoài theo.

So với Lan Diệp, bà cũng không khá hơn chút nào.
“Mẹ.” Hạ Tinh Thần vội vàng tiến lên, đỡ lấy bà.
Cũng chính lúc này, Lan Diệp cũng phát hiện ra cô.

Tầm mắt của cô ta gắn chặt trên người Hạ Tinh Thần.
Ánh mắt kia, vừa u ám, vừa lạnh lùng, lạnh như dao vậy, dường như nó muốn lăng trì cô, ngũ mã phanh thây cô vậy.
Cô vô hình bị ánh mắt kia làm cho hoảng sợ, vô thức lui về phía sau một bước.

Nhưng mà, vào thời khắc này, cô cảm thấy có sức nặng trên bờ vai.

Lồng ngực kiên cố của người đàn ông chắn ở phía sau cô, cánh tay dài vươn ra, ôm cô vào trong ngực.
Cô ngửi thấy hơi thở không thể nào quen thuộc hơn của anh, lòng, lập tức cảm thấy an tâm.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đầy trách cứ của Bạch Dạ Kình: “Ai cho em âm thầm chạy ra ngoài?”
“Em không yên tâm về ba mẹ.”
Hạ Tinh Thần đáp lại anh, cô hơi lui về phía sau, tựa người vào anh.
Ánh mắt của anh vừa lướt qua Lan Diệp, vừa bảo hộ Hạ Tinh Thần ở trong ngực.

Lúc Lan Diệp nhìn thấy anh, thì ánh mắt lại dấy lên hận ý.

Cô ta không dừng lại nữa, chỉ vịn vào tường, đi đến một phòng bệnh khác.
“Phu nhân.” Lúc này Bạch Dạ Kình mới chào hỏi với Lan Đình.
Lan Đình nói: “Tôi phải đi xem đã.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hạ Tinh Thần nhẹ giọng đáp lại anh: “Bà Lan tự sát.”
Bạch Dạ Kình cũng giật mình, nhíu mày lại.

Hiển nhiên, anh cũng không ngờ tới, chỉ một ngày ngắn ngủi, mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Anh nhanh chóng an bài: “Em trở về phòng của mình đi, anh sẽ cùng phu nhân đi qua đó.”
“Được.” Hạ Tinh Thần cũng không muốn đi tham gia náo nhiệt.

Loại chuyện này, chỉ nghe thôi mà trong lòng đã không thoải mái rồi.

Nhất là, ánh mắt cuối cùng vừa nãy của Lan Diệp nhìn cô và Dạ Kình, chỉ hồi tưởng lại, mà đã khiến cho cô không rét mà run.
Cô vô thức không muốn xuất hiện cùng lúc với Lan Diệp nữa.
Bạch Dạ Kình không yên tâm để cô trở về một người, nên phân phó y tá đưa cô về.
“Bây giờ, em đang là phụ nữ có thai, lại là bệnh nhân, nhớ ngoan ngoãn nghe lời, không được phép chạy loạn thêm nữa.” Bạch Dạ Kình vẫn còn giáo huấn cô.
Ngay trước mặt y tá nữa chứ, thật là xấu hổ mà.
Hạ Tinh Thần vội vàng gật đầu: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng bệnh.”
“Nếu lát nữa anh trở về, không thấy em...” mặc dù anh không nói tiếp, nhưng mà, ánh mắt kia đã tràn đầy uy hiếp.
Cô quẫn bách nói: “ngài Bạch, đây là lần đầu tiên em phát hiện ra, thì ra anh lại dài dòng như vậy.

Em cũng không phải là Đại Bạch mà.”
Mặc dù ngoài miệng ngại anh dài dòng, nhưng mà, trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
Bạch Dạ Kình nắm lấy tay cô: “So với Đại Bạch, em còn khiến anh bận tâm nhiều hơn “
Cô dẩu miệng, xoay người đi về phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô, lúc này anh mới đi theo Lan Đình đến bên kia.
Hạ Tinh Thần và y tá cùng nhau trở về phòng bệnh.
Y tá trẻ tuổi ôm bản ghi chép, vừa đi vừa hâm mộ nói: “Cô Hạ, thật là hâm mộ cô nha.”
“Hâm mộ tôi cái gì?”
“Hâm mộ cô được Tổng thống tiên sinh thương như vậy, đối với cô tốt như vậy.

Tổng thống tiên sinh thật đúng là người đàn ông tốt, chẳng những đẹp trai, vóc người đẹp, thì ra còn tốt như vậy, thật đúng là hoàn hảo mà, ngài ấy giống như hoàng tử bạch mã trong chuyện cổ tích vậy.”
Đối phương càng nói càng kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ say mê: “Thật hy vọng là tương lai mình cũng sẽ gặp được một người đàn ông hoàn mỹ như vậy à.”
Hạ Tinh Thần cười.

Thì ra, ở trong mắt những cô gái khác, ngài Bạch lại hoàn mỹ không thể bắt bẻ được như vậy, nhưng mà, cô lại vô hình cảm thấy tự hào.

Không có gì đáng kiêu ngạo hơn, so với việc người đàn ông thuộc về mình, được người khác khen ngợi.
Cô trở về phòng, trong chăn, vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể mà hương vị bạc hà mát lạnh của anh.
Hạ Tinh Thần ngửi ngửi rồi nằm xuống.
Giống như lúc này anh vẫn đang ở ngay bên cạnh mình vậy.
Nằm một lát, cô cứ suy nghĩ miên man hết chuyện này tới chuyện kia, cũng không ngủ được.

Lúc này, điện thoại di động ở đầu giường chấn động.

Cô cầm lên nhìn, là điện thoại của Dư Trạch Nam.
“Alo.”
“Vừa rồi còn đồng ý đính hôn với anh, bây giờ đã trở mặt không chịu nhận người rồi.” Dư Trạch Nam ở bên kia oán giận.
Hạ Tinh Thần lấy gối đầu cao hơn, cảm thấy lời này của anh khá khó hiểu, cho nên: “Ai muốn đính hôn với anh, anh lại nói bậy gì đó.

Còn có, sao em lại trở mặt không nhận người?”
“Nếu không trở mặt không nhận người, thì sao lại treo điện thoại của anh, hừ, còn ngắt kết nối nữa chứ.”
Cúp điện thoại của anh à?
Hạ Tinh Thần mở nhật ký cuộc gọi ra nhìn, đúng là anh đã gọi tới.
Cô nhanh chóng hiểu ra chuyện gì, bất đắc dĩ cười.

Treo điện thoại của anh, ngoài ngài Bạch ra, thì còn có thể là ai.
“Em vừa mới còn ngủ chưa tỉnh, có thể là y tá tắt đi.”
“Lý do này còn chấp nhận được.” Tất nhiên là Dư Trạch Nam tin.

Tiếp theo đó, giọng của anh ân cần hơn, hỏi: “Em tốt hơn chút nào chưa?”
“ Ừ, không có chuyện gì.

Hôm nay không khiến anh sợ chứ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc