TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Một nhóm ba người đi ra ngoài, vừa ra tới cửa bệnh viện đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt vang tới.

"Ngài tổng thống, mười lăm ngày nữa chính là lễ đính hôn của ngài và cô Tống, xin hỏi lần kết thông gia này của hai bên gia đình liệu có ảnh hưởng gì tới cục diện chính trị hay không?"
"Lễ đính hôn của ngài và cô Tống sẽ tiến hành ở đâu? Tới lúc đó có phải sẽ cho cả nước nghỉ một ngày để trên dưới cả nước cùng chúc mừng hay không?"
"Nếu như thời gian đính hôn đã quyết định rồi, vậy hai người đã có quyết định luôn được khi nào sẽ kết hôn không? Nghe nói gia đình hai bên là thông gia về mặt chính trị, vậy giữa hai người có tình cảm thật hay không?"
Trên bậc thang của bệnh viện bị đám phóng viên vây đến chật ních đến nước chảy cũng không lọt.

Tất cả mọi người đều hỏi ra câu hỏi của mình, ai cũng muốn hơn thua nhau về độ hot của câu hỏi.

Hạ Tinh Thần nghe hết nhưng cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ một mực khiêng hành lý nhanh chóng đi ra ngoài.

Nhưng mà đường đi phía trước lại bị phóng viên cùng các loại máy móc cực lớn chắn lại đến không thể lách qua được.

Tài xế đi tới thay bà cụ Mục và Hạ Quốc Bằng tách đám người đó ra, Hạ Tinh Thần ngược lại đang xách theo đồ đạc, cộng thêm việc cơ thể phụ nữ có nhiều chỗ nhạy cảm hơn so với đám phóng viên nam kia, việc muốn chui ra khỏi đám phóng viên này là rất khó khăn.

Miễn cưỡng đi được mấy bước thì đám phóng viên lại ùa lên.

Hạ Tinh Thần thấy thế lại vội vã lùi về phía sau, chân mang giày cao gót va phải bậc thang mất cân bằng, cả người ngã phịch xuống bậc thang.

Nhìn thấy sắp bị đám người kia giẫm lên, Hạ Tinh Thần đang cuống cuồng muốn đứng dậy, khuỷu tay lại chợt được một bàn tay khác nắm lại, ngay sau đó là một sức lực mạnh mẽ nhưng nhẹ nhàng lập tức kéo cô đứng dậy.


Hạ Tinh Thần còn chưa kịp khôi phục lại tinh thần, chỉ nghe vô số âm thanh "tách" "tách", đèn flash lóa mắt khiến cô không thể nào mở mắt ra nổi.

Cô đưa tay che đi một tia sáng, ngó mắt nhìn qua mới biết người kéo mình lên khi nãy lại chính là Bạch Dạ Kình.

Hai người nhìn nhau, mắt đối mắt, những tia đèn flash kia liên tục lóe lên khiến cô có chút hoa mắt.

Bóng người cao lớn của anh thật sự che phủ hết cả người cô, ánh mắt người kia lúc này cũng bỏ quên trên người cô, sâu sắc mà phức tạp.

Hạ Tinh Thần sửng sốt hồi lâu, nhịp tim đập loạn đứng đối mặt cùng với anh, cả người như bị rút đi linh hồn, qua một lúc lâu nhưng vẫn chưa hết ngơ ngẩn.

Mãi cho tới khi có phóng viên hỏi một câu.

"Ngài tổng thống, ngài biết cô gái này sao?"
"Xin hỏi quan hệ giữa hai người là như thế nào?"
"Dáng vẻ của hai người trông rất thân mật, là người quen cũ của nhau đúng không?"
Lần này, tất cả câu hỏi đều tập trung vào người Hạ Tinh Thần.

Cô rất khâm phục khứu giác nhạy bén của mấy người trong giới truyền thông này, chỉ là một chuyện xảy ra ngoài ý muốn vậy mà bọn họ lại có thể đánh hơi ra được hai cụm là "người quen cũ" và "thân mật" này rồi.

.

truyện đam mỹ

Hạ Tinh Thần hoàn hồn lại, đầu tiên là nở nụ cười nhẹ với Bạch Dạ Kình, khách sáo mà xa cách nói: "Cám ơn ngài, ngài tổng thống."
Đây hoàn toàn là thái độ nên có của một người dân thường với tổng thống.

Tay cũng không chút dè dặt mà rút khỏi lòng bàn tay của anh.

Bạch Dạ Kình không lên tiếng, đường nét trên mặt căng cứng, khóe môi cũng vẫn luôn khép thành một đường chỉ.

Anh chỉ đứng đó, lạnh nhạt nhìn cô từ chỗ của anh lùi về sang một bên cách anh một khoảng cách đủ an toàn, ánh mắt sắc bén lại trở nên trầm xuống mấy phần.

May thu âm và máy quay phim đều phóng thẳng về phía Hạ Tinh Thần, cô ở đây lại mỉm cười vừa đủ chuẩn mực nói: "Tôi có người thân là bệnh nhân ở đây, lần này có thể gặp được ngài tổng thống đây là chuyện vô cùng vinh hạnh.

Ba của tôi có thể khỏi bệnh cũng là nhờ hết vào ngài tổng thống."
Hóa ra chỉ là người nhà của bệnh nhân.

Tất cả mọi người có hơi hụt hẫng, vốn dĩ còn đang tưởng có thể đào được một tin sốt dẻo.

Sắc mặt của Bạch Dạ Kình u ám thêm một chút, không có lên tiếng, chỉ là quay đầu sâu sắc liếc nhìn Hạ Tinh Thần một cái, sau đó lại nhìn qua Lãnh Phi.

Trong lòng Hạ Tinh Thần có hơi bồn chồn, không tiếp tục ở lại đây thêm nữa bèn lật đật len lỏi qua đám người kia mà ra ngoài.


Lãnh Phi tiếp nhận ánh mắt của ngài tổng thống, không chút biến sắc mà xách lấy hành lý của Hạ Tinh Thần, che chắn cho cô để người kia có thể dễ dàng rời khỏi chỗ của đám phóng viên.

Cô vừa đi xong, sự chú ý của giới truyền thông dĩ nhiên là lại rơi về phía anh.

Sắc mặt của anh dường như rất khó coi, kém sắc hơn khi nãy rất nhiều, cũng không nói lời nào với cánh báo chí cả, lạnh lùng một mạch bước về phía bậc thang.

Hạ Tinh Thần không tiếp tục quay đầu lại, xuống tới bậc thang cũng nói với Lãnh Phi: "Cảm ơn, đưa hành lý cho tôi được rồi."
"Cô lên xe đi, tôi xách hành lý mang lên xe giúp cho cô."
"Khỏi." Hạ Tinh Thần cố ý duỗi tay cầm lấy hành lý: "Ai cũng biết cậu là thư ký kiêm luôn sĩ quan phụ tá của anh ấy, đám phóng viên đó lợi hại nhất chính là nói mấy điều vô căn cứ, tôi cũng không muốn gây thêm phiền toái cho anh ấy.

Cậu mau trở lại bên cạnh anh ấy đi."
Lãnh Phi có chút vui mừng trong lòng: "Nếu ngài ấy biết được cô Hạ vẫn còn quan tâm ngài ấy như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Hạ Tinh Thần rũ hàng lông mi, có hơi run rẩy.

Một lúc sau mới ngẩng đầu lên, khẽ cong môi nói: "Tôi vẫn không có cơ hội nói chúc mừng với anh ấy, nếu được thì nhờ cậu chuyển lời giúp tôi."
Lãnh Phi cuống lên: "Mấy lời này tôi thấy là cô Hạ nên đích thân tới trước mặt ngài ấy mà nói sẽ có thành ý hơn."
Anh ta dám nói mấy lời này, sẽ bị người kia ném ánh mắt muốn giết người nhìn qua chứ nhỉ?
"Không nói nhiều nữa, bà nội và ba của tôi đều đang chờ tôi." Hạ Tinh Thần quay đầu liếc nhìn chiếc xe đang dừng lại ở ven đường, sau đó quay sang nói: "Tôi đi trước đây."
"Được.

Vẫn là phải chúc mừng ông Hạ, đã vượt qua được cửa ải khó khăn lần này."
"Tôi thay mặt ba tôi cám ơn cậu."
Lãnh Phi nhìn theo bóng dáng Hạ Tinh Thần rời đi mới quay trở lại chỗ đám người kia tách đám phóng viên ra, hộ tống ngài tổng thống trở vào bên trong xe.

Bạch Dạ Kình lên xe xong, bảo Lãnh Phi cũng ngồi vào trong xe.


Hai người ngồi đối diện với nhau, sắc mặt của Bạch Dạ Kình vẫn là bình thản đọc email, một lúc lâu sau mới hờ hững như không có gì mà mở miệng hỏi: "Trò chuyện gì rồi?"
"Dạ?" Lãnh Phi ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu.

Bạch Dạ Kình hơi nhướng mày, cứ như không mấy hài lòng với phản ứng ngơ ngác đó của đối phương.

Lãnh Phi rùng mình, lúc này mới chợt hiểu ra lại đáp" "Hóa ra là ngài đang hỏi vừa nãy tôi với cô Hạ đã trò chuyện gì đó ạ!"
Bạch Dạ Kinh không thừa nhận cũng không có phủ nhận, cơ thể đang ngồi ngay ngắn cũng thoáng thẳng lưng lại một chút, ánh mắt vẫn luôn dán vào trong email.

Thái độ của anh trông cứ như không có quan tâm lắm, nhưng mà thật sự là có để ý hay không thì chỉ có trong lòng anh mới hiểu rõ nhất.

"Dạ thì...!Cô Hạ quả thật là có trò chuyện với tôi dăm ba câu, nhưng mà...!Tôi không dám nói lại với ngài."
Ánh mắt người kia thoáng ngưng đọng, tao nhã trừng mí mắt lên nhìn.

Lãnh Phi đổ mồ hôi trán, dè dặt hỏi lại: "Ngài thật sự là muốn nghe?"
"Nói."
"E hèm!" Lãnh Phi hắng giọng một cái, dứt khoát mặc kệ tất cả, ngồi ngay ngắn lại rồi nói: "Cô Hạ bảo tôi thay cô ấy gửi tới ngài một lời chúc mừng."
"Cái gì?" Bạch Dạ Kình làm như nghe không hiểu hai chữ cuối cùng kia, ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn chằm chằm vào Lãnh Phi, giọng nói cũng thoáng lạnh băng: "Lặp lại lần nữa."
Trong lòng Lãnh Phi bấn loạn, cũng biết dấu hiệu này không phải là chuyện tốt lành gì.

Anh ta bạo gan, lấy thêm dũng khí mà chậm rãi lặp lại thêm một lần: "Cô Hạ nói...!Chúc mừng lễ đính hôn của ngài và cô Tống."
Anh ta vừa nói xong lại chỉ nghe "bốp" một tiếng, chiếc ipad bị ném mạnh qua một bên va phải thành xe rồi phát ra tiếng vang trầm thấp.

Sắc mặt người nào đó lập tức đen như đít nồi, bầu không khí bên trong xe lại tụt xuống thê thảm, không thể nào u ám hơn được nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc