Vào lúc cô bưng bánh sủi cảo tới nhà ăn thì anh đã ngồi ngay ngắn cúi đầu nhìn gì đó.
Tất cả đều là những ngôn ngữ mà cô không thể hiểu được, giống như là tài liệu tiếng Ả Rập.
Tắm rửa xong, mái tóc màu nâu của anh vẫn còn ẩm, trên người khoác bộ đồ ngủ màu trắng nên không nhìn thấy được vết thương.
Nhưng sau khi tắm rửa xong thì trên người anh toát ra vẻ thanh nhuận và gợi cảm khiến cho người khác cảm thấy vô cùng sạch sẽ.
Hạ Tinh Thần tới gần đưa bánh chẻo ra trước mặt anh rồi chan tương vào, trầm ngâm một lúc rồi không quên nhắc nhở: “Miệng vết thương của anh còn chưa có khép lại cho nên nước tương vẫn khá thanh đạm, chịu khó một chút đi.”
Bạch Dạ Kình “ừm” một tiếng rồi buông văn kiện xuống, cầm đũa lên thưởng thức bánh chẻo.
Cả đời anh chỉ thưởng thức món này có vài lần cho nên vẫn cảm thấy khá là mới mẻ.
Hơn nữa, tay nghề của cô quả thực không tồi cho nên ăn cũng rất ngon.
Hạ Tinh Thần thấy anh ăn ngon miệng như vậy, không kén cá chọn canh nữa thì liền an tâm: “Anh ăn chậm thôi, tôi lên lầu trước.”
Nói xong cô liền muốn đi, Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cô một cái: “Cô không có lời đặc biệt gì muốn nói với tôi sao?”
“A?” Hạ Tinh Thần quay đầu lại, đột nhiên lời nói của anh khiến cô có chút mông lung.
Bạch Dạ Kình đang nhúng bánh chẻo vào nước tương nhưng động tác này cũng tao nhã tới mức khó nói nên lời.
Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Tối hôm qua nói muốn cảm ơn tôi một chuyện, sau đó lại không nói nữa.
Là chuyện gì vậy?”
Hạ Tinh Thần lắc đầu: “Cũng không có chuyện gì đâu.”
Anh buông đũa xuống: “Ngồi xuống nói.”
“Tôi phải quay về công tác ở Bộ Ngoại giao.”
Điều này anh rõ hơn ai hết.
“Cho nên?”
“Cho nên tôi dự định hôm sau đi cảm ơn người bạn đã giúp tôi có thể quay về Bộ Ngoại giao công tác.”
Bạch Dạ Kình nhướn mi, hành động cảm ơn càng khiến người khác chờ mong hơn cả lời nói cảm ơn.
Sắc mặt anh lập tức sáng sủa hơn: “Đương nhiên phải cám ơn nhưng định cám ơn như thế nào? Khi nào thì cảm ơn?”
“Bảy ngày sau đi.
Tôi tính mời người ta ăn cơm hoặc nếu có điều kiện thì đích thân xuống bếp nấu thì có thành ý hơn.”
Bạch Dạ Kình đồng tình gật đầu: “Ừm.
Đích thân xuống bếp là một ý tưởng không tồi, quyết định vào bữa tối bảy ngày sau đi.”
Hạ Tinh Thần nghi hoặc liếc anh, lúng ta lúng túng “a” một tiếng.
Đáy lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Mấy ngày nay anh vẫn rất ôn hòa với cô, sao hôm nay lại kỳ lạ như vậy, lại có tâm tình tán gẫu linh tinh với cô, hơn nữa còn góp ý cho cô?
“Được rồi, cô lên lầu nghỉ ngơi đi.” Bạch Dạ Kình thả cô đi.
Cô cũng không nói gì nữa, mang theo nỗi nghi hoặc đi lên lầu.
Dưới lầu, bên trong nhà ăn, Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy bánh chẻo ở trước mắt có hương vị rất tuyệt.
Chắc chắn bữa tối bảy ngày sau sẽ không tồi đâu.
…
Bảy ngày sau.
Cuối tuần.
Sáu giờ sáng sớm Dư Trạch Nam gọi điện tới bảo cô đến sân golf Ca Mộc Tư.
Mới sáng sớm mà cô đã vùi đầu vào trong nhà bếp.
Bạch Dạ Kình thay quần áo rồi xuống lầu đi đến nhà ăn.
Lúc này, Hạ Đại Bạch đã ngồi giữa hai người lớn như một vị thân sĩ.
“Hạ Tinh Thần đâu?”
Anh ngồi xuống, trải khăn ăn lên đùi một cách tao nhã rồi hỏi con trai.
“Bác quản gia nói Đại Bảo đang ở nhà bếp.”
“Nhà bếp?” Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn quản gia đứng bên cạnh: “Mới sáng sớm mà cô ấy ở nhà bếp làm gì vậy?”
“Hạ tiểu thư nói buổi tối phải cảm ơn một vị ân nhân nên bây giờ đã bắt đầu chuẩn bị.
Cô ấy thức dậy rất sớm, sáu giờ đã rời giường.”
“Thật không?” Bạch Dạ Kình nhướn mi: “Bảo cô ấy tới đây đi, chỉ là một bữa cơm tối mà thôi, không cần dụng tâm như vậy đâu.”
“Vâng.” Quan gia đi xuống nhà bếp.
Hạ Đại Bạch nghiêng đầu nhìn anh: “Ba ơi, hôm nay tâm tình của ba thật tốt nha.”
“Bình thường thôi.” Anh cắt lấy một miếng thịt rồi đặt vào đĩa Hạ Đại Bạch.
.
Truyện Gia Đấu
Hạ Đại Bạch thụ sủng nhược kinh.
Tâm tình tốt tới cỡ nào vậy chứ?
“Vui như vậy sao…” Hai mắt to tròn của cậu bé đảo quanh một vòng: “Không phải là Đại Bảo đang chuẩn bị bữa tối cho ba chứ?”
“Nếu không thì là ai?” Ngài Tổng thống nào đó tâm tình vô cùng tốt.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm thì Hạ Tinh Thần đang vội vàng đi ra từ phòng bếp, trong tay còn cầm theo túi lớn túi nhỏ.
“Đại bạch, ăn cơm thôi.” Hạ Đại Bạch ngẩng đầu gọi cô.
“Mẹ hẹn ăn sáng với người khác, sắp bị trễ giờ rồi.” Hạ Tinh Thần hôn một cái lên trán con trai: “Gặp lại sau, ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời nha.”
Vừa dứt lời, cũng không thèm liếc nhìn ngài Tổng thống ở đối diện một cái mà vội vàng cầm theo đồ đi mất.
Nhìn bóng dáng của cô, Hạ Đại Bạch “a” một tiếng: “Chắc chắn là Đại Bạch nhà chúng ta có hẹn rồi.
Tiểu Bạch, ba có phát hiện không? Hôm nay mẹ đặc biệt ăn diện nha!”
Không cần tên nhóc kia nhắc nhở, Bạch Dạ Kình cũng đã nhìn ra rồi.
Một ngày lạnh như vậy mà cô lại cố ý mặc váy ngắn, không sợ cảm lạnh sao?
Đột nhiên Bạch Dạ Kình nhớ tới gì đó, quay đần phân phó quản gia: “Gọi Lãnh Phi tới.”
“Vâng thưa ngài.”
Chỉ chốc lát sau, Lãnh Phi liền vội vàng đi vào từ bên ngoài.
“Lịch trình sáng hôm nay là gì?”
“Vốn dĩ đã hẹn ông Mayne của nước Ý đánh golf ở sân Ca Mộc Tư nhưng thân thể ngài…”
Nói đến người này, Lãnh Phi liền hạ thấp giọng rồi nhìn xuống ngực mình.
“Không cần thay đổi lịch trình nữa, thông báo với ông Mayne tôi sẽ đến sân golf đúng giờ.”
“Nhưng vết thương của ngài…” Lãnh Phi hạ giọng, ghé vào tai anh nói: “Hơn nữa bây giờ còn chưa kịp thu dọn hiện trường.”
“Không cần thu dọn nữa, quyết định gặp ở Ca Mộc Tư, đẩy mạnh đề phòng nhất có thể.”
“Vâng.” Thái độ của ngài Tổng thống kiên quyết như vậy, tất nhiên Lãnh Phi cũng không thể nói thêm gì nữa mà đành lui xuống thông báo cho những người khác nhanh chóng chuẩn bị, tiện thể phân phó người khác tới sân golf Ca Mộc Tư sắp xếp vệ sĩ.
…
Hạ Tinh Thần đến sân golf Ca Mộc Tư, nghe thấy cô báo tên ra liền lập tức có nhân viên công tác dẫn cô đi vào.
Cô giao đồ trong tay cho đối phương bảo quản.
“Cậu hai đã chờ ngài ở nhà ăn, mời ngài đi theo tôi.”
Cậu hai?
Bây giờ trong lòng Hạ Tinh Thần càng xác định bà nội cô thực sự hồ đồ rồi.
Một người được người khác cung kính gọi là ‘cậu hai’ thì không thể nào là một giáo viên bình thường được.
Nhà ăn này xa hoa mà tĩnh lặng, cũng chẳng có bao nhiêu người.
Dư Trạch Nam mặc một chiếc áo pull khoét V sâu và một chiếc quần dài màu caramel, vô cùng giản dị mà lại rất nổi bật, anh ta đang ngồi ở vị trí trung tâm nhà ăn.
Tuy cô chưa từng tới nơi này nhưng lúc công tác ở Bộ Ngoại giao thì cô vẫn nghe được một vài điều về sân golf Ca Mộc Tư.
Nơi như thế này không phải có tiền là vào được.
Mặc dù là quan lớn giống như ba cô thì cũng không có tư cách.
Có thể đi vào nơi này chính là một cách để thể hiện thân phận.
“Tới đây!” Dư Trạch Nam cũng đã phát hiện ra cô, buông đồ ăn trong tay xuống rồi nhiệt tình vẫy tay với cô.
Hạ Tinh Thần chậm rãi đi qua.
Nhân viên phục vụ đã thay cô kéo ghế tựa ra, cô liền thuận theo ngồi xuống.
“Chào buổi sáng.”
“Đã lâu không gặp, hôm nay em còn đẹp hơn so với lần trước.” Dư Trạch Nam khen.
Ánh mắt nóng bỏng đảo khắp người Hạ Tinh Thần, đây là chính là ánh mắt đang đánh giá từ trên xuống dưới.
Nếu là người khác thì sẽ cảm thấy loại ánh mắt này rất đáng ghét nhưng dáng vẻ bất cần đời của anh ta lại khiến người khác không ghét nổi.
“Dư thiếu gia, sáng sớm anh vừa mở miệng đã ngọt ngào như vậy, mới vừa ăn mật đường sao?”.