Lúc Bạch Dạ Kình tắm rửa còn suy nghĩ, đêm nay chắc vẫn sang phòng bên cạnh ôm người kia ngủ.
Nhưng vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy người nọ nằm trên giường mình rồi.
Cô cuộn người nằm trên giường của anh, dường như đang suy nghĩ gì đó, trông có vẻ mang đầy tâm sự.
Anh cởi khăn tắm, nằm ngã xuống bên cạnh cô.
Hơi thở người đàn ông quen thuộc tới gần, lúc này dường như Hạ Tinh Thần mới lấy lại tinh thần.
Tay cô gần như theo bản năng đưa về phía anh, nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Bạch Dạ Kình cảm thấy đêm nay cô có chút khác thường.
Đôi mắt anh lẳng lặng nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, Hạ Tinh Thần bị anh nhìn thế cảm thấy không được tự nhiên, cô muốn rút tay khỏi tay anh.
Anh nắm chặt tay cô, xoay người, trực tiếp đặt cô dưới thân.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông này, các loại cảm xúc trong lòng cô luân phiên thay đổi, đột nhiên rướn người tới hôn môi anh.
Hô hấp của Bạch Dạ Kình có chút nặng nề, hai mắt vẫn nhìn cô, không đẩy cô ra nhưng cũng không hôn nồng nhiệt hơn.
Hạ Tinh Thần chủ động hôn anh nửa phút mà anh vẫn luôn thờ ơ.
Điều này khiến cô cảm thấy thật thất bại, không biết giấu mặt đi đâu, cô cảm thấy bản thân không thể hấp dẫn nổi người này.
Cuối cùng chỉ đành ngượng ngùng rụt về, hai tay nắm chặt đấm anh.
Thân hình anh to lớn khỏe mạnh, cô có đấm anh cũng không hề nhúc nhích.
Hạ Tinh Thần cũng không biết mình làm sao, bỗng dưng lại hờn dỗi như vậy.
Đấm anh cũng không nhúc nhích, cô lập tức nắm tay đấm lên vai anh: “Anh xuống đi em về phòng ngủ!”
Bạch Dạ Kình một tay chống lên giường, một tay nâng cằm cô lên, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô: “Hôm nay em sao vậy?”
Hạ Tinh Thần ngẩn người ra, cô cắn cắn môi: “Sao?”
“Hôm nay em rất lạ.” Anh quả quyết kết luận.
Hạ Tinh Thần bình tĩnh nhìn anh, một lúc lâu cũng không nói gì.
Anh nhíu mày, dường như mất kiên nhẫn: “Anh đang hỏi em đấy!”
“Hôm nay em và đồng nghiệp chơi bói bài.
Em nhịn không được cũng bói chuyện chúng ta…” Cuối cùng vẫn nhẹ nhàng mở miệng nói ra.
“Cho nên?”
Lông mi Hạ Tinh Thần hơi rủ xuống, không biết vì sao trong lòng lại loạn đến vậy.
“Bài nói…” Cô hơi dừng lại, ánh mắt đảo quanh, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Bạch Dạ Kình.
Cô nhẹ nhàng nỉ non: “Bài nói, tình cảm của chúng ta không có kết quả.”
Sắc mặt Bạch Dạ Kình trầm xuống, thanh âm trở nên nguy hiểm rất nhiều: “Còn gì nữa?”
“Còn có, tương lai, em có thể liên lụy anh.
Nếu em còn cố ý ở bên cạnh anh, có thể sẽ khiến anh trắng tay.”
Cô nói xong, sắc mặt Bạch Dạ Kình lại còn u ám hơn vừa rồi.
Anh hừ một tiếng, nắm cằm cô, đột nhiên hôn lên.
Nhưng nụ hôn này cực kỳ thô bạo, hiển nhiên chất chứa đầy lửa giận.
Hạ Tinh Thần bị anh dọa, cô muốn hỏi vì sao anh tự nhiên tức giận nhưng lại giãy không ra.
Mãi đến khi môi cô bị cắn sưng lên, anh giống như trừng phạt đủ rồi mới từ môi cô lui lại một chút, thả cho cô tự do.
Hạ Tinh Thần thở hổn hển hai cái, có chút uất ức, lại có chút tức giận trừng anh: “Anh làm gì vậy?”
“Anh tức giận!”
Hơn nữa là cực kỳ tức giận, gương mặt anh lạnh lùng, còn có vài phần sát khí.
Cô không tin tưởng vào tình cảm bọn họ đến mức nào mới có thể tin mấy trò bói toán vớ vẩn đó, hơn nữa còn canh cánh trong lòng!
“Vì sao lại tức giận?” Hạ Tinh Thần tức giận, nói chuyện tự nhiên cũng không có thái độ tốt.
Tính tình người này sao lại thất thường vậy chứ, đã thế lại còn bá đạo.
Bạch Dạ Kình mở to mắt trừng cô: “Em cứ lùi bước cho anh xem xem!”
Hạ Tinh Thần ngẩn ra, lùi bước?
Anh trừng mắt nhìn cô một cái, từ trên người cô ngồi thẳng dậy ở cuối giường, lấy khăn mặt lau tóc.
Động tác rất mạnh bạo, hiển nhiên cơn tức giận vừa rồi vẫn chưa tan biến.
Hạ Tinh Thần từ trên giường ngồi dậy, một hồi lâu cô mới hiểu được.
Cho nên…
Vừa rồi anh tức giận là vì anh nghĩ cô sẽ bị mấy câu nói đó dọa lui, thậm chí, lùi bước buông tay tình cảm bọn họ?
Cô sờ lên môi, đôi môi vừa bị anh hôn đến đau bây giờ đột nhiên lại cảm thấy không đau nữa.
Uất ức vừa hiện lên trong lòng cùng bất an cả ngày hôm nay cũng vì một câu anh này của anh mà dịu đi rất nhiều.
Cô từ trên giường đứng lên đến cạnh anh, giành lấy khăn mặt, tự nhiên ngồi lên đùi anh.
Hô hấp của anh nặng nề thêm vài phần, anh ngẩng đầu nhìn cô đang lau tóc: “Lấy lòng anh?”
“Liếc mắt một cái đã bị anh nhìn ra.” Hạ Tinh Thần cười dịu dàng vừa lau tóc cho anh vừa mở miệng: “Tính tình của anh cũng hung dữ quá đi.
Em mới nói với anh một câu, cũng không nói lùi bước gì.
Sớm biết thế đã chẳng nói với anh rồi.”
Ánh mắt Bạch Dạ Kình nặng nề nhìn cô chằm chằm: “Vậy em sẽ không lùi bước?”
Từ Tống Duy Nhất đến Lan Diệp.
Từ điển của cô ngay cả hai chữ cố gắng cũng không có, lần nào cũng đem tình cảm của bọn họ ngay lập tức phán tử hình.
Bạch Dạ Kình tức giận cũng là giận mình ở trong lòng cô thật sự không đáng giá đến ngay cả cố gắng cô cũng không từng.
Hạ Tinh Thần biết anh thật sự tức giận, nên đã ngừng tay, nghiêm mặt nhìn anh cam đoan: “Sau này cũng sẽ không.”
“Sẽ không thế nào?”
“Sẽ không lùi bước.”
Anh hừ một tiếng: “Lấy gì để chứng minh?”
Hạ Tinh Thần liếc anh một cái, cô cúi người lại hôn lên môi anh.
Lần này, Bạch Dạ Kình không giống lúc nãy nữa.
Vừa rồi anh cực kỳ nhẫn nại mới có thể nhịn xuống, bây giờ cô dâng môi lên, anh không thể nhịn nữa, ngón tay dài đan vào mái tóc cô, giữ chặt sau gái cô, đem nụ hôn làm sâu sắc hơn.
Thật lâu mới buông nhau ra, cằm Hạ Tinh Thần gác lên vai anh, thanh âm nhẹ nhàng nỉ non: “Em đã sớm nghĩ vậy rồi, chỉ cần anh còn cần em.”
Cằm cô cọ cọ ở cổ anh, cố ý nói: “Cho dù vì Đại Bạch, em chắc chắn cũng sẽ không buông anh đâu.”
Quả nhiên, Bạch Dạ Kình lập tức nổi cơn, nghiêng người đặt cô dưới thân: “Chỉ vì con?”
Cô cười rộ lên, đưa tay vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của anh, nói: “Trêu anh thôi.
Đương nhiên là vì anh rồi, anh đẹp trai như thế, lại xuất sắc nữa, bao nhiêu cô gái từ lớn đến nhỏ trong nước S chúng ta muốn ở bên cạnh anh, nhưng đều không có cái phúc kia.
Bây giờ rơi vào tay em, nếu em không giữ chặt chẳng phải không biết tốt xấu rồi sao? Cho nên về sau anh không cần em, có thể em còn mặt dày bám lấy anh.
Đến lúc đó, nhất định dính đến mức anh chê phiền thì thôi.”
Nghe những lời này của cô, chân mày anh mới giãn ra: “Em đúng là biết nịnh mà.”
Nhìn sắc mặt anh khá tốt, Hạ Tinh Thần cũng nhẹ nhàng thở ra, cô cười hì hì: “Vậy sau này em quấn lấy anh như vậy, anh có chê em phiền không?”
Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô một cái: “Nếu không bây giờ em quấn lấy anh thử xem?”
Hạ Tinh Thần thè lưỡi.
Thật ra, ngày nào đó nếu Bạch Dạ Kình thật sự không cần cô nữa, với tính tình xấu xa của anh, nếu mình thực sự quấn anh ấy chỉ sợ bị anh đá một đá văng ra xa luôn..