TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI



“Làm gì có người hoàn hảo được chứ?”
“Dù sao em cũng cảm thấy anh là người như thế.” Khi Hạ Tinh Thần nói lời này, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn anh nữa.

Gương mặt cô có vẻ mất tự nhiên, nhưng ý cười nơi đáy mắt lại càng thêm lấp lánh.
Cô không quay đầu, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, vừa nóng bỏng vừa sâu sắc.

Cô bị nhìn đến độ lúng túng, quay mặt lại, giả vờ như hơi giận, lườm anh: “Sao cứ nhìn em chằm chằm thế? Gáy em nở hoa à?”
Ánh mắt Bạch Dạ Kình càng thêm sâu, ngón tay thon dài nâng cái cằm xinh xắn của cô lên, cúi người xuống, đột nhiên lấp kín môi cô.
Cô kêu khẽ một tiếng, người đàn ông càng hôn sâu hơn.

Thật ra khi ở trong đám đông vừa nãy, nhìn thấy cô cười đáng yêu và nhiệt tình như vậy, anh đã rất muốn hôn cô rồi.
Tâm trạng ấy giống như những lời anh đã nói trong lúc phỏng vấn, cho dù cô không làm hay không nói bất cứ điều gì cả, chỉ cần xuất hiện trước mắt anh, là đã có thể dễ dàng khiến anh động lòng rồi…
Không một ai khác có thể mang đến cho anh cảm giác này, ngoại trừ cô.
Hạ Tinh Thần xấu hổ đỏ bừng cả mặt, khe khẽ thở gấp, miễn cưỡng giữ lấy lý trí, khi đôi môi của hai người thoáng tách nhau ra, cô nhắc nhở anh: “Lãnh Phi đang ở đằng trước…”
Không chỉ có Lãnh Phi, mà còn có tài xế.

Thính lực của Lãnh Phi cực kỳ tốt, anh ta ở phía trước ho khan một tiếng, nói: “Phu nhân, cô yên tâm, hai người chúng tôi không nhìn thấy gì cả.”
“…” Hạ Tinh Thần thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!
Đều tại anh!
Cô kéo tay áo sơ mi của anh, muốn đẩy anh ra.

Nhưng kỹ thuật hôn của anh lại càng lúc càng tốt, chẳng bao lâu sau, tất cả lý trí và sức lực trên người cô đều đã bay đi không còn bóng dáng.
Sau đó, cô chỉ có thế giống như một con thỏ yếu ớt, mặc anh ở trong miệng mình tàn phá đòi hỏi, muốn làm gì thì làm.
Cuối cùng, khi hôn đến mức đầu váng mắt hoa, Bạch Dạ Kình mới hoàn toàn buông tha cho cô.
Cô cắn môi, cúi thấp đầu, giống như một đứa trẻ làm sai, không dám nhìn vẻ mặt của Lãnh Phi ở đằng trước, mãi đến khi đoàn xe từ từ dừng lại.
Lãnh Phi ở phía trước xuống xe, kéo cửa ra: “Thưa ngài và phu nhân, đến bệnh viện rồi ạ.”
Bạch Dạ Kình xuống xe trước, Hạ Tinh Thần vẫn còn xấu hổ không thôi.

Khi cúi người xuống xe, đối diện với ánh mắt của Lãnh Phi, trong mắt anh ta còn có vẻ trêu ghẹo, càng khiến cô cảm thấy không có chỗ để trốn.
Nhưng mà, người nào đó từ đầu đến cuối lại vẫn thản nhiên như không hề có chuyện gì xảy ra.
Hai người cùng nhau vào bệnh viện, đi thẳng đến phòng khám phụ khoa.
Lúc đến, trùng hợp là Trì Vị Ương và bác sỹ Phó cũng đang ở đây.

Hạ Tinh Thần đã hẹn trước với cô, cùng nhau đến kiểm tra.
Lúc này, Trì Vị Ương đã kiểm tra xong rồi.

Đây là lần đầu tiên Phó Dật Trần đi kiểm tra cùng cô, so với sự bình tĩnh giờ phút này của Trì Vị Ương, anh ta tỏ ra rất kích động.

Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào hình ảnh mơ hồ trên tờ giấy siêu âm, dường như rất khó tưởng tượng đó chính là đứa con thuộc về hai người họ.
Khi Hạ Tinh Thần đi vào khám, Bạch Dạ Kình vẫn luôn ở bên cô.
Cô nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, để bác sỹ xoa gel lên bụng mình.

Sợ con của mình vì mình từng uống thuốc mà gặp vấn đề gì, vẻ mặt cô có phần lo lắng.

Cô theo bản năng đưa tay về phía anh, Bạch Dạ Kình hiểu ý của cô, nắm chặt lấy tay cô.
Nhưng mà sắc mặt anh cũng căng thẳng không kém.
Anh liếc mắt hỏi bác sỹ: “Tình hình thế nào?”

“Từ các chỉ số siêu âm cho thấy, tất cả đều bình thường.

Nhưng mà phải đợi có dữ liệu của những mục khác, mới có thể biết được tình hình cụ thể của đứa bé.”
Hạ Tinh Thần vốn đã thấy trái tim mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nghe bác sỹ nói vậy, trái tim lại vọt lên cổ họng.

Bạch Dạ Kình không giỏi an ủi người khác, chỉ chậm rãi vuốt ve mu bàn tay cô, an ủi sự lo lắng của cô.
Sau đó là một loạt kiểm tra nữa.
Hạ Tinh Thần và Trì Vị Ương ngồi đợi trong phòng nghỉ dành cho khách vip, nhìn hai người đàn ông đi theo mình nửa bước không rời, dáng vẻ chú ý kết quả còn căng thẳng hơn cả bọn họ, chỉ cảm thấy vừa mới mẻ vừa vui vẻ.
Trước kia Trì Vị Ương ngay cả nằm mơ cũng không bao giờ dám nghĩ tới, có một ngày, khi cô đến kiểm tra, Phó Dật Trần có thể ở bên cô.
Còn Hạ Tinh Thần thì sao?
Cô bỗng ngẩn ngơ nhớ tới tình cảnh ngày xưa mình mang thai Đại Bạch.

Khi đó hoàn cảnh của cô cực kỳ bết bát, cũng vô cùng mịt mờ.

Lúc ấy cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, người đàn ông mà cô từng căm hận lại xuất hiện trong thế giới của cô bằng dáng vẻ và sức mạnh này.

Hơn nữa, một lần ở lại còn là cả một đời…
“Nghĩ gì vậy?” Cầm kết quả cuối cùng quay trở lại, Bạch Dạ Kình thấy cô đang ngồi trong phòng nghỉ ngẩn người.
Hạ Tinh Thần hoàn hồn.
“Nhớ đến hồi em mang thai Đại Bạch.”
Nghe cô nói, đáy mắt Bạch Dạ Kình xẹt qua cảm xúc tối tăm, anh không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay cô.
Hạ Tinh Thần đứng dậy: “Em không hề trách anh.”
“Trước kia thì sao?”
“Trước kia…” Cô thoáng trầm ngâm, nhìn anh một cái, nói, “Trước kia em nghĩ, khi nào gặp anh, em nhất định phải tát anh một cái.

Hồi bố em phát hiện em mang thai, ông ấy đã tát em một cái.

Thế nên lần đầu tiên gặp anh, cái tát đó là thứ anh nợ em.”
Mặc dù đã rất nhiều năm trôi qua, bây giờ cô nói cũng vô cùng hời hợt, nhưng Bạch Dạ Kình nghe vậy vẫn cảm thấy như bị kim đâm.
Rất khó chịu.
Anh có thể tưởng tượng được những ngày tháng đó cô đã vất vả thế nào.

“Xin lỗi.” Anh cụp mắt nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút, đau đớn ôm cô vào lòng.

Bàn tay to lớn đặt trên lưng cô, tì cằm lê n đỉnh đầu cô, “Để anh sau này đền bù cho em và Đại Bạch nhé?”
Anh hiếm khi dịu dàng thế này, Hạ Tinh Thần cảm thấy khá là dễ chịu.
Hai tay cô cũng ôm lại anh, gương mặt dán vào lồng ngực anh: “Hôm nay em chính thức tha thứ cho anh.

Sau này chúng ta đều không nhắc đến chuyện ngày xưa nữa.

Nhưng mà sau này anh phải đối xử với em tốt gấp bội mới được.

Bằng không… bằng không…”
Cô mắc kẹt lại.
“Không thì sao?” Anh nhướng mày, ngẩng đầu nhìn cô.
“Không thì em sẽ đưa con đi khỏi nhà!” Cuối cùng cô cũng đã nghĩ ra cách uy hiếp, bật cười, “Giống như Vị Ương vậy, em đưa con đi nước M!”
Phó Dật Trần và Trì Vị Ương vừa làm xong toàn bộ kiểm tra, đúng lúc đẩy cửa đi vào, nghe rõ mồn một cả câu nói vừa rồi.

Phó Dật Trần đã từng sợ hãi sâu sắc, tiếp lời: “Đây không phải ý định hay ho gì đâu!”
“Em thấy được lắm mà.

Sống một mình ở nước ngoài rất tự do.

Hơn nữa nước M có rất nhiều trai đẹp, nếu hai bên cảm thấy cô đơn thì có thể bầu bạn với nhau.” Người tiếp lời là Trì Vị Ương, cô cố ý nói vậy, vẻ mặt vô cùng hớn hở.
“…”
Mặt hai người đàn ông nhất thời đen sì.
Bạch Dạ Kình giơ tay ôm vai Hạ Tinh Thần, quay sang nói với Phó Dật Trần: “Bác sỹ Phó, phiền cậu trông coi vợ cậu cẩn thận, đừng để vợ cậu bắt vợ tôi đi mất.”.


Bình luận

Truyện đang đọc