"Anh nói gì cơ?" Hạ Tinh Không vừa nghe đối phương nói vậy thì cảm thấy không thể nào tin được: "Sao có thể nói cấm tôi đi rồi lại còn không cần tôi đi nữa chứ? Rõ ràng chúng ta đã bàn bạc thỏa đáng rồi cơ mà, ngay cả vé máy bay cũng đặt xong hết rồi.
Anh có nói đùa gì không đấy? Alo? Này!"
Đối phương lại hoàn toàn không có ý định tiếp tục cho cô ta cơ hội nói thêm lời nào, trực tiếp dập điện thoại.
Hạ Tinh Không cảm thấy người đó chắc là đang đùa cô ta, không cam lòng, cô ta lại mở điện thoại gọi lại.
Đối phương chỉ thở dài, nói: "Tinh Không, cô cũng đừng phát điên nữa, chuyện này Bộ trưởng cũng không thể nào giải thích rõ với cô được.
Chỉ nói là đây là chỉ thị của cấp trên.
Gần đây có phải cô đã đắc tội với ai rồi hay không?"
Đối phương đã nói đến nước này khiến Hạ Tinh Không ngây người ra một lúc lâu.
Nếu nói đến người có thể dễ dàng thao túng công việc của cô ta, lại là người cô ta đắc tội gần đây nhất, vậy kia có thể là…
Ngài Tổng thống.
Chẳng lẽ anh ấy lại vì Hạ Tinh Thần mà ra tay ư?
Hạ Tinh Không càng nghĩ càng cảm thấy khó mà tin nổi, trước sau đều không muốn tin rằng Hạ Tinh Thần lại có sức quyến rũ đến thế.
Chưa từ bỏ ý định, cô ta gọi đến số của Hứa Nham.
Cho đến khi Hứa Nham nói với cô ta, rằng chuyện xin lỗi này đúng là do Tổng thống căn dặn, cô ta mới hoàn toàn tin tưởng.
Tức đến mức thiếu chút nữa đã đập nát cả điện thoại.
Cô ta giận đùng đùng kéo cửa xông ra ngoài.
Lý Linh một lòng hào hứng đi đến: "Tinh Không, con nhanh đến đây xem một chút, mẹ vừa mua giày khiêu vũ cho con này.
Thử chút xem có hợp không nào?"
"Còn thử cái gì mà thử! Cũng chẳng đi được nữa rồi!"
Lý Linh chợt "A?" một tiếng: "Chuyện gì xảy ra thế? Không phải đã đặt vé máy bay xong hết rồi sao, sao lại nói không đi là không đi?"
"Còn không phải nhờ phúc của con nhỏ Hạ Tinh Thần sao?"
"Có liên quan gì đến nó?" Lý Linh không rõ.
Hạ Tinh Không nghĩ đến đủ loại chuyện trong hai hôm nay, hốc mắt đỏ ửng cả lên.
"Chị ta bám lấy Tổng thống, giờ lại làm cho công việc của con đi tong! Hứa Nham nói đây là Tổng thống đích thân dặn dò, nếu con không đi nhận lỗi với chị ta, vậy tự gánh lấy hậu quả! Bây giờ chỉ mới chỉ mất một việc này, nếu con không tự thân đến cửa nhận lỗi, có thể cả công việc hiện tại cũng mất hết, nghiêm trọng hơn, sau này đừng bao giờ nghĩ đến việc múa nữa!"
Lý Linh hoàn toàn bị chấn động: "Không thể nào? Tổng thống… Thế mà cứ thế bảo vệ nó sao? Con đã làm gì nó rồi hả?"
"Tạm thời con không nói chuyện với mẹ nữa, giờ con phải đi tìm chị ta nói lý mới được!" Hạ Tinh Không quẳng Lý Linh sang một bên, nổi giận đùng đùng bước ra ngoài.
"Con biết đi đâu tìm nó à?" Lý Linh đuổi theo sau, gặng hỏi.
"Phủ tổng thống!"
Phủ tổng thống?
Lý Linh lại chấn kinh lần nữa.
Hạ Tinh Thần… Đã đến phủ Tổng thống ở rồi hả? Trời ạ! Không phải là một ngày nào đó người phụ nữ ấy sẽ biến thành phu nhân Tổng thống chứ?
…
"Bác sĩ Phó, anh ấy thế nào rồi ạ?" Sau khi kiểm tra xong hết, Hạ Tinh Thần hỏi Phó Dật Trần.
"Cô Hạ, tạm thời cô không nên đến gặp ngài Tổng thống.
Hai người tự cách ly lẫn nhau đi, chẳng dễ gì để cô hạ sốt, gặp nhau lại lây bệnh." Phó Dật Trần đáp.
Hạ Tinh Thần nhìn Bạch Dạ Kình, gật đầu: "Vâng, được.
Vậy giờ tôi sẽ lập tức ra ngoài."
Mặt Bạch Dạ Kình đã đen thui.
Người phụ nữ này đã ngoan như vậy từ hồi nào vậy hả?
"Còn có…" Phó Dật Trần thoáng ngừng lại, hắng giọng một chút, nói: "Đã không được tiếp xúc, vậy nhất định cũng không thể hôn môi, những lời này, tôi không nói, hai người các người cũng thừa biết nhỉ?"
"…" Khuôn mặt Hạ Tinh Thần thoáng cái đỏ lên.
Bạch Dạ Kình cầm gối lên ném qua: "Bác sĩ Phó, cậu thật sự dài dòng quá rồi đấy!"
Phó Dật Trần vững vàng tiếp lấy chiếc gối: "Ngài Tổng thống, tôi chỉ nhắc nhở thôi mà."
"Tôi ra ngoài trước, các anh cứ trò chuyện nhé." Hạ Tinh Thần kéo cửa chạy ra.
Bước chân vội vàng nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Hạ Tinh Thần trở về phòng của mình, chuẩn bị dùng bữa sáng.
Điện thoại di động reo lên, Trì Vị Ương ở đầu dây bên kia nói: "Tinh Thần, cậu mau bảo bọn họ cho tớ qua với.
Người tới rồi đây, cũng đã điều tra thẻ căn cước rồi, nhưng họ vẫn không để tớ tiến vào!"
"Cậu ở đâu thế?"
"Ngoài phủ Tổng thống!"
"Cậu tới thật sao?" Hạ Tinh Thần nghĩ, may là bác sĩ Phó đã mang rất nhiều bộ đồ phòng hộ đến: "Cậu đợi xíu nữa nhé, tớ cho người ra đón cậu."
Một lát sau, người hầu đưa Trì Vị Ương vào phủ, đến tòa nhà phụ.
Dọc đường Trì Vị Ương vừa đi vừa oán giận nói với người hầu: "Này muốn vào trong cũng thật phiền, cấm một cửa lại một cửa, còn phải nghiệm vân tay, đo nhiệt độ cơ thể."
"Hết cách rồi ạ, dù sao nơi này cũng rất đặc thù mà."
Ngẫm lại cũng đúng là thế.
Biệt thự của ngài Tổng thống, có thể không đặc thù được sao?
Trì Vị Ương vừa đi vừa thăm thú, có cảm giác như đang bước vào Đại Quan Viên.
Đến khi tới tòa nhà phụ, cánh cửa lớn hùng vĩ đột ngột được mở ra, một bóng người thon dài đúng lúc bước ra từ bên trong, bước chân cô ấy bỗng dưng dừng lại, cả người bị chấn đơ ngay tại chỗ.
Thế mà lại là anh ta!
Phó Dật Trần…
Phó Dật Trần…
Đã bao lâu rồi cô ấy chưa nhìn thấy anh ta nhỉ?
Lâu đến mức… Cô ấy cảm giác mình cũng đã sắp quên mất cái tên này…
Lâu đến mức, cả người này, khuôn mặt này, mấy nay có lẽ đã biến khỏi óc cô, không còn chút dấu vết nào…
Trước kia khi điên cuồng, ăn cơm sẽ thấy nhớ anh ta, bước đi sẽ thấy nhớ anh ta, học bài sẽ thấy nhớ anh ta, ngay cả lúc ngủ trong đầu vẫn luôn ngập tràn hình bóng của anh ta.
Nhưng rồi, sau đấy… Cô ấy đã thật sự không nhớ đến nữa…
Cô ấy quên anh ta…
Quên mất mạng sống mình, người đã từng là người quan trọng nhất đối với cô ấy…
Hiển nhiên Phó Dật Trần cũng không ngờ mình sẽ gặp Trì Vị Ương ngay tại đây, cũng ngây cả người.
Môi anh ta giật giật, muốn nói gì đó.
Thế nhưng Trì Vị Ương chỉ nghiêng người, né khỏi anh ta, muốn tiến vào bên trong.
"Đợi chút!" Cũng không biết cái gì đã thúc đẩy anh ta, dưới nguồn kích thích, Phó Dật Trần túm lấy khuỷu tay cô ấy.
Sức mạnh và nhiệt độ từ lòng bàn tay kia vọt thẳng tới, Trì Vị Ương chỉ cảm thấy lòng mình đã đau đến muốn nứt ra rồi.
Nhưng cô ấy chỉ lạnh lùng liếc anh ta một lát, hỏi người hầu: "Người này là ai thế? Bất lịch sự như vậy!"
"Bác sĩ Phó, cô Trì là khách của cô Hạ." Người hầu tranh thủ thời gian giải thích.
"Dù là khách nào thì muốn qua cửa này cũng phải khử độc đã!" Phó Dật Trần không nói lời nào nữa, dắt thẳng cô ấy đến một căn phòng khác, Trì Vị Ương vùng vẫy hai đợt, đều không thoát được.
Người đàn ông này, sức lực lớn đến đáng sợ!
Cô ấy bị đẩy mạnh vào một căn phòng, bên trong có vài nhân viên y tá.
Thấy Phó Dật Trần mặt lạnh bình tĩnh tiến vào, họ bận bịu chào hỏi: "Bác sĩ Phó."
Bắt chuyện xong họ mới đưa ánh mắt tò mò đến cô gái trẻ bị anh ta túm vào.
Cô ấy là ai? Rất hiếm khi thấy bác sĩ Phó thân cận với một người phụ nữ như vậy.
"Khử độc toàn thân trên dưới cho cô ấy! Còn có, chuẩn bị một bộ đồ phòng hộ, để cô ấy mặc vào!" Phó Dật Trần mặt không biểu cảm phân phó.
"Vâng."
Phó Dật Trần đi ra ngoài.
Đi tới cửa, lại bỗng dưng dừng lại, quay đầu lại dặn thêm một câu: "Mặc quần áo cho cẩn thận đấy, không nên để cho vi-rút có bất kỳ cơ hội xâm nhập nào!"
Thái độ vẫn lạnh lẽo cứng rắn như trước.
"Vâng, ngài yên tâm." Nhân viên y tế đồng thanh trả lời.
Anh ta cũng không ở lại thêm, đóng sầm cửa, để lại một bóng lưng lạnh lùng rồi ra ngoài.
Mãi đến khi cửa đã đóng hẳn, Trì Vị Ương mới nghiêng mắt đi, nhìn về phía cửa.
Rõ ràng đã không thể gặp được nữa rồi, cô ấy vẫn không thể nào mở mắt ra được.
Hốc mắt, dần dần hiện lên một vòng đỏ…
Khó có thể tự kiềm chế.
Tất cả mọi thứ xông đến quá đột ngột, giống như nằm mơ vậy.
Có vẻ, rất không chân thật…
Nhưng người kia, mới đây rõ ràng đã xuất hiện chân thật như vậy…
…
"Cô là bạn của bác sĩ Phó à?" Nhân viên y tế bên cạnh vừa giúp cô khử độc, vừa thuận miệng trò chuyện cùng cô: "Xem ra bác sĩ Phó rất lo lắng cho cô đấy."
"A.
Với người phụ nữ nào anh ấy cũng lo lắng vậy sao?" Trì Vị Ương cười gằn.
Ngực rất bí bách.
"Cái này thì đúng là không có."
Trì Vị Ương liếc nhìn đối phương: "Mọi người quen anh ấy lắm à? Thấy vợ anh ấy chưa? Đẹp không?".