TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN SIÊU LỢI HẠI


Lòng bàn tay của cô lạnh lẽo như không có chút nhiệt độ nào, khiến cho người ta đau lòng.

Dư Trạch Nam rũ mắt nhìn cô, cô đang ngủ thiếp đi, lông mi run rẩy, một tầng ướt át mỏng manh thấm lên đôi mi đang run rẩy đó, thoạt nhìn trông vô cùng đáng yêu như thế.

Bởi vì lên cơn sốt, nên đôi môi của cô thiếu nước không có chút huyết sắc nào.

m thanh nỉ non nhẹ nhàng mà mơ hồ, anh ta tiến đến, khi nghe thấy ba chữ ‘Bạch Dạ Kình’, anh ta hơi ngẩn người, ánh mắt nhìn cô đã trở nên tối tăm hơn.

Ngu ngốc!
Dư Trạch Nam thở dài, anh ta chỉ có thể im lặng nắm tay cô thật chặt giống như là muốn truyền nhiệt độ trên cơ thể mình cho cô vậy.

Phòng làm việc.

Sau khi Lãnh Phi nghe điện thoại xong, anh ta đến cửa phòng làm việc của Tổng thống, gõ cửa.

Khi nghe thấy ngài Tổng thống nói mời vào thì anh ta mới dám bước vào.

“Thưa ngài, lão phu nhân vừa mới gọi điện thoại đến, bà ấy muốn ngài trở về nhà ăn cơm tối, ngài xem…”
Lãnh Phi còn chưa dứt lời, lông mày của Bạch Dạ Kình đã nhíu lại.

Lão phu nhân có dụng ý gì, trong lòng anh hiểu rõ.

Ngày đó, đúng là anh đã đồng ý với Lan Diệp, cũng đã đi gặp Lan Diệp, ngày hôm đó tâm trạng của anh như thế nào, trong lòng anh rất rõ ràng.

Nhưng mà, sự thật chứng minh, cho dù là đi gặp người phụ nữ khác, thì tâm trạng của anh cũng không tốt hơn chỗ nào.


Hơn nữa hình như còn làm cho tất cả mọi người trong nhà họ Lan cùng với tất cả mọi người trong nhà họ Bạch sinh ra hiểu lầm không cần thiết, cho rằng Lan Diệp có thể sẽ trở thành người đặc biệt đối với anh.

“Nói với lão phu nhân, tối nay tôi muốn đưa Hạ Đại Bạch đến chỗ bà ngoại của thằng bé, không có thời gian đến ăn tối với bà ấy.”
“Vâng.” Lãnh Phi nhanh chóng nhận lệnh, lui ra.

Qua mấy giờ bay, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay của Kinh Đô.

Lúc này, trời cũng đã hoàn toàn tối đen.

Xe của Dư Trạch Nam đã sớm chờ ở bên ngoài sân bay.

Anh ta vẫy tay chào những người khác, rồi lái chiếc Aston Martin đưa cô trở về.

Hạ Tinh Thần cũng không từ chối, cả người cô mềm nhũn, không có chút sức lực nào, nếu bây giờ mà tự mình đi đón xe taxi thì chính là tự dày vò bản thân.

Dư Trạch Nam mở điều hòa trên xe lên, anh ta sợ cô không thoải mái, không dám chạy nhanh.

Tốc độ xe rất thong thả.

“Có muốn đến bệnh viện kiểm tra trước hay không?”
“Không cần…” Hạ Tinh Thần tựa người vào trên cửa xe lắc đầu, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Đi bệnh viện cũng chỉ có cho thuốc mà thôi, ở nhà tôi vẫn còn có một đống lớn.”
“Không nên uống nhiều thuốc quá, dù là thuốc thì cũng có ba phần độc.”
“… Ừ.”
Cô không còn chút sức lực nào để trả lời, Dư Trạch Nam cũng không mở miệng nói gì cùng cô nữa.

Anh ta chỉ lấy một chiếc chăn nhung mỏng đắp lên trên người cô, cô có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên chiếc chăn mỏng này, mùi hương đó hoàn toàn khác với mùi hương trên người Bạch Dạ Kình.


Mùi hương trên người Dư Trạch Nam, có chút giống mùi hương của đứa bé lớn xác.

Mà trên người Bạch Dạ Kình, chính là mùi vị trầm ổn mát lạnh, giống như là bạc hà…
Tại sao mình lại nhớ tới anh cơ chứ, Hạ Tinh Thần cảm thấy lòng mình như trĩu nặng, cô lắc đầu, không cho phép mình tiếp tục nghĩ đến anh nữa.

Hạ Đại Bạch đến nhà cũ ở hai ngày, nhưng mà tâm trạng thằng bé vẫn luôn không tốt lắm, không còn cách nào khác, anh đành phải đưa thằng bé đến nơi mà bà ngoại nó đang ở.

Dọc theo đường đi, hai ba con vẫn chiến tranh lạnh, không ai thèm nói với ai.

Khi xe dừng lại ở dưới tiểu khu, Hạ Đại Bạch bước những bước dài dẫn đầu chui vào thang máy.

Bạch Dạ Kình đeo khẩu trang vào, rồi mới chậm rãi đuổi theo.

Trong phòng, Thẩm Mẫn và Trì Vị Ương đang làm cơm tối, thấy anh vừa tiến vào, Thẩm Mẫn vội nói: “Dạ Kình, ở lại ăn cơm tối đi.”
Hạ Đại Bạch làm ra vẻ già dặn, thằng bé khó chịu nói: “Bà ngoại, tại sao phải giữ ba lại, ba có hẹn rồi, không có thời gian ăn cơm cùng chúng ta đâu.”
Thẩm Mẫn nhìn về phía Bạch Dạ Kình: “Nếu như cháu thật sự có…”
“Không có, bác đừng nghe trẻ con nói bậy bạ.” Bạch Dạ Kình cởi áo khoác đặt ở một bên.

Thẩm Mẫn cười vỗ vỗ đầu cháu ngoại.

Hạ Đại Bạch không muốn ở một mình với anh, cho nên thằng bé đã chui vào phòng bếp cùng Trì Vị Ương.

Bạch Dạ Kình ngồi ở trên chiếc ghế sô pha nho nhỏ, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, xem ti vi.

Từ đầu đến cuối, thân hình đều thẳng tắp, mặt cũng không có nhiều biểu tình.


Thẩm Mẫn bưng ly trà đến cho anh: “Đây, uống ly nước đi.”
“Cám ơn bác.” Bạch Dạ Kình nhận lấy: “Thân thể của bác thế nào rồi?”
“Lần này may mà có cháu.” Thẩm Mẫn ngồi xuống ở một bên khác: “Bây giờ đã không có gì đáng ngại rồi, nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, là có thể trở về Lương Thành được rồi.”
“Sao bác không ở lại đây lâu hơn?”
Thẩm Mẫn cười lắc đầu: “Nghe Tinh Thần nói, bác đang ngủ ở giường của cháu.

Bác đã là tu hú chiếm tổ chim khách lâu như vậy rồi, nào có thể luôn quấy rầy cháu được cơ chứ.”
Bạch Dạ Kình im lặng một lúc, rồi mới nói: “Bác cứ an tâm ở đây đi.

Sau này… Cháu sẽ ít tới đây hơn.”
“Hả? Tại sao? Có chuyện gì à?” Thẩm Mẫn cảm thấy hình như anh có cái gì đó không đúng lắm.

Anh chỉ nói: “Tương đối bận rộn.”
Sau khi ăn cơm tối xong, Trì Vị Ương trở về nhà, cô ấy thuận tiện đưa Bạch Dạ Kình ra cửa.

Cô ấy cũng đã thấy tin tức của Hạ Tinh Thần và Dư Trạch Nam qua báo chí.

Lúc ấy, thật ra thì cô ấy cũng bị giật mình, nhưng mà cũng không đặc biệt gọi điện thoại sang nước Y để biết kết quả, luôn nghĩ chờ khi nào cô trở về nước thì hỏi cũng được.

Dù sao, cho dù cô nguyện ý với ai, chỉ cần đó là lựa chọn của cô, thì người là bạn như cô ấy cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.

Trì Vị Ương im lặng đi theo sau lưng ngài Tổng thống, sau khi vào thang máy, cô ấy cũng có thể cảm giác được tâm trạng tối nay của anh đang bị đè nén đến cực hạn.

Lúc nãy, trong phòng bếp, cô ấy cũng đã nghe thấy Hạ Đại Bạch than vãn là ba thằng bé muốn tìm mẹ ghẻ cho nó, nhìn có vẻ như anh và Tinh Thần đang thực sự có chuyện.

Lúc cô ấy đang miên man suy nghĩ, thì đột nhiên nghe thấy Bạch Dạ Kình mở miệng: “Khi nào cô ấy trở về?”
Trì Vị Ương ngẩn người trong một giây, cô ấy nhanh chóng hiểu ra “cô ấy” mà anh nói là chỉ Tinh Thần.

Cô ấy trả lời: “Chắc là ngày kia sẽ trở lại.”
Anh không hỏi thêm gì nữa.


Thang máy đi thẳng từ tầng tám xuống.

Trì Vị Ương cảm thấy hơi thở của ngài Tổng thống quá mạnh mẽ, khiến cho cô ấy cảm thấy vô cùng không thể chịu nổi.

Thời gian từ tầng tám xuống tầng một, mà giống như là từ tầng tám mươi xuống vậy.

Xuống đến tầng một, thang máy “đinh đinh” báo hiệu, chờ mãi mà cửa thang máy mới mở ra, Bạch Dạ Kình nghiêng lịch sự người sang một bên, để cho Trì Vị Ương đi ra ngoài trước.

Trì Vị Ương thở phào, cô ấy hơi cúi người chào nói: “Ngài Tổng thống, vậy tôi đi trước đây, anh đi thong thả.”
Anh chỉ “Ừ”, coi như là trả lời.

Trì Vị Ương bước nhanh rời đi, trở về tòa nhà đối diện.

Ngay lúc Bạch Dạ Kình đi ra khỏi thang máy, đang muốn lên xe của mình, thì một luồng ánh sáng mãnh liệt đột nhiên chiếu vào tiểu khu.

Nhìn là có thể nhận ra là một chiếc Aston Martin.

Loại xe như vậy, rất hiếm khi xuất hiện ở mấy tiểu khu như thế này.

Chờ đến khi anh nhìn thấy biển số xe và hai người ngồi trên xe, thì sắc mặt của anh trở nên lạnh lẽo.

Xe ngừng ở trước tiểu khu.

Dư Trạch Nam lấy hành lý ở trên xe xuống cho cô: “Để tôi đưa em lên lầu.”
“Đừng.” Hạ Tinh Thần cự tuyệt: “Mẹ tôi đang ở nhà tôi, tin tức của hai chúng ta cũng đã bị đăng lên báo rồi, không chừng mẹ tôi đã đọc được.

Nếu anh lại xuất hiện ở nhà tôi, thì khẳng định là mẹ tôi sẽ thật sự tưởng thật.”
Dư Trạch Nam nửa thật nửa giả nói đùa: “Coi là thật thì cũng đâu có sao, nếu không, hai chúng ta dứt khoát biến giả thành thật đi.”
“Không thèm nói với anh.” Hạ Tinh Thần không định để lời của anh ta ở trong lòng, cô khom người nhận lấy hành lý của mình: “Anh trở về nhớ phải chú ý an toàn, tôi đi lên đây.”.


Bình luận

Truyện đang đọc