Mỗi chữ Dư Trạch Hạo nói ra đều đâm thẳng vào tim Bạch Dạ Kình.
Cái gì gọi là quá khứ muốn quên đi cái gì gọi là từng xe chấn cái gì gọi là đi tắm suối nước nóng chung!
Tay cầm gậy của anh căng thẳng, như muốn bóp nát nó luôn.
Ánh mắt nhìn chòng chọc vào Dư Trạch Hạo sắc bén đến mức như chọc được lỗ thủng trên người đối phương.
Nếu không phải có được giáo dục và có kỷ luật tốt thì cây gậy này sợ là đã đập vào mặt anh ta rồi!
Người ngồi trên khán đài chỉ thấy Tổng thống và Phó Tổng thống đang giằng co đối kháng, đấu đến thoải mái hăng say, ai cũng không thua ai.
Bên ngoài, Phó Dật Trần đã cảm thấy không thích hợp.
“Sao vậy nhỉ?”
“Sao gì cơ?” Trì Vị Ương hỏi.
Lãnh Phi cũng nhíu mày lo lắng: “Ngài Tổng thống hiếm khi mất khống chế như vậy.
Với kỹ năng của ngài ấy mà nói, trái bóng này không thể bị phó tổng thống đỡ được.”
Ánh mắt Phó Dật Trần liếc nhìn người nào đó trên khán đài, trong lòng hiểu rõ vài phần, nói: “Xem ra là tâm loạn.”
Kết quả, trận đấu này đang lúc gay cấn nhất, hai đội đội trưởng tổng thống và phó tổng thống đang so đấu, bởi vì quá mức nhập tâm thi đấu nên đều bị thương, bị ép kết thúc.
Lúc hai người bị nâng đi, Hạ Tinh Thần và Dư Trạch Nam gần như cùng bật dậy.
Dư Trạch Nam nhíu mày: “Tôi đi xem anh trai thế nào.”
Hạ Tinh Thần cũng ngó giữa sân, trong mắt ẩn giấu lo lắng: “Chờ một chút, tôi đi với anh.”
“Xem anh ta à?” Dư Trạch Nam hỏi.
Hạ Tinh Thần cắn môi, không trả lời.
Thừa nhận.
Dư Trạch Nam không nói gì, anh ta chỉ gật đầu: “Muốn đi thì thì.”
Hậu đài vì có hai nhân vật lớn quan trọng nên bảo vệ kín kẽ, người thường không thể đi vào.
Nhưng nhờ phúc của Dư Trạch Nam, Hạ Tinh Thần cũng không bị ngăn cản.
Hậu đài của sân bóng không có bối cảnh xa hoa gì, một gian phòng nghỉ, tổng thống và phó tổng thống chia ra làm đôi.
Đội ngũ y tế đang xử lý vết thương cho hai người.
“Anh, có sao không?” Dư Trạch Nam chưa thấy người đã thấy tiếng.
Hạ Tinh Thần đi theo vào sau.
Bạch Dạ Kình không nghĩ cô lại tới, vừa nâng mắt nhìn thấy bóng dáng của cô, đáy mắt anh lóe lên một tia sáng, nhưng giây tiếp theo lại nhìn thấy áo khoác nam trên người cô, đáy mắt lập tức lạnh lùng u ám.
Ngay cả Trì Vị Ương đứng bên cạnh cũng cảm nhận được bầu không khí rét lạnh này.
Thấy chân anh bị thương, Hạ Tinh Thần theo bản năng bước tới gần, vừa định nói gì đó đột nhiên từ phía sau một giọng nói truyền tới.
“Dạ Kình, anh không sao chứ?”
Cơ thể Hạ Tinh Thần cứng đờ.
Một mùi hương thoang thoảng lướt qua, Lan Diệp đã đi tới bên cạnh Bạch Dạ Kình: “Em mới không trông chừng một lát sao anh đã bị thương rồi?”
Bạch Dạ Kình mím môi, anh không nói gì.
Tầm mắt lại gắt gao dán lên người Hạ Tinh Thần, giống như muốn nhìn cảm xúc của cô.
Hạ Tinh Thần cứng đờ đứng tại chỗ, đầu óc mông lung.
Chỉ nghe thấy Lan Diệp hỏi đội ngũ y tế: “Có tổn thương gân cốt hay không? Phải đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện hay không? Sao còn lại tốn thời gian ở đây?”
“Sao lại là cô? Thật ra cô là ai hả?” Đột nhiên, ánh mắt Lan Diệp rơi xuống người Hạ Tinh Thần.
Cô ta vừa mở miệng, lực chú ý của mọi người cũng đều tập trung lên người cô.
Hiển nhiên, Lan Diệp cũng nhớ ra đêm đã gặp cô ở nhà họ Bạch.
“Cô không phải nhân viên tạp vụ hay trong đội ngũ y tế thì đứng đây làm gì? Mau ra ngoài!”
Nhân viên tạp vụ…
So ra hình như nơi này thật sự chỉ có cô là nhân viên tạp vụ…
Cô liếc nhìn Bạch Dạ Kình, mặt anh không chút thay đổi, thần thái lạnh lùng, hiển nhiên chẳng định mở miệng nói gì.
Hạ Tinh Thần lại một lần nữa cảm thấy mình đến đây dường như vừa dư thừa lại vừa buồn cười, cô hít một hơi, xoay người bước đi.
Đột nhiên lại bị kéo vào trong lòng một người, giây tiếp theo, bả vai được Dư Trạch Nam ôm lấy.
“Ai là nhân viên tạp vụ? Cô ấy là bạn gái tôi, chị Lan có ý kiến gì không?” Dư Trạch Nam nhướng mày: “Nhưng chị Lan à, nhìn chị thế nào cũng giống nhân viên tạp vụ ấy.
Chị cũng không phải người của đội ngũ y tế, đến nơi này làm gì? Chị là ai? Tôi dẫn bạn gái đến thăm anh trai, tạp vụ như chị có thể rời đi rồi đấy!”
“Cậu!” Lan Diệp tức giận: “Hay cho quỷ hẹp hòi Dư Trạch Nam cậu, tôi mới nói bạn gái cậu một câu, cậu cũng không cần nói tôi thế chứ?”
“Sao lại không? Chị dám nói cô ấy một câu, tôi trả lại chị mười câu.” Dư Trạch Nam liếc Lan Diệp, lại liếc Bạch Dạ Kình phía sau, trong lòng muốn che chở Hạ Tinh Thần.
Cô gái ngốc nghếch này trong lòng chắc đang khó chịu lắm đây.
“Không ngờ một kẻ đào hoa như cậu cũng si tình thế đấy!” Một giọng nói lạnh lùng xen vào mang châm chọc.
Tầm mắt Bạch Dạ Kình xẹt qua bàn tay đang khoác lên vai cô của anh ta, lại lạnh hơn vài phần.
Đúng là bạn gái tốt nhỉ?
Dư Trạch Nam nhe răng cười, như được nghe khen ngợi, anh ta đặc biệt vui vẻ: “Đương nhiên! Cái này phải xem đối tượng là ai chứ! Một cô gái tốt như thế, người khác không biết quý trọng, tôi cũng phải biết quý trọng chứ.
Ngài Tổng thống, anh nói có phải không?”
Như bị nhiễm nụ cười của anh ta, Bạch Dạ Kình cũng nhếch môi mỉm cười, anh đứng dậy ung dung đi đến chỗ bọn họ, mỗi bước đều tao nhã nói không lên lời.
Nhưng như vậy lại khiến trong lòng Hạ Tinh Thần bồn chồn.
Không hiểu sao lại có dự cảm không tốt.
Anh đến gần.
“Cô ấy đúng là cô gái tốt, nhưng lại thích cắn người.” Nói đến đây, anh ngẩng đầu, mắt nhìn Dư Trạch Nam, con ngươi lười biếng nheo lại, vẻ như không chút để ý: “Bình thường cô ấy cũng thích cắn xương quai xanh và ngực cậu sao?”
“…” Ánh mắt Dư Trạch Nam cứng đờ.
Theo góc độ anh nhìn có thể thấy rõ ràng một loạt dấu răng trên xương quai xanh Bạch Dạ Kình, rất đậm.
Đó là dấu buổi tối mấy hôm trước cô cắn anh.
Hạ Tinh Thần vừa thẹn vừa giận.
Lời Bạch Dạ Kình nói muốn mờ ám bao nhiêu thì mờ ám bấy nhiêu, không hề kiêng dè, lần này, đừng nói là Dư Trạch Nam, ngay cả Lan Diệp cũng đổi sắc mặt, muốn bao nhiêu phấn khích có bấy nhiêu phấn khích.
Nhưng người khởi xướng cũng không quản nhiều như vậy, tự mình dẫn đầu bước ra ngoài.
Anh vừa đi, những người khác đều lập tức đuổi theo.
Đi ra hai bước, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu liếc Dư Trạch Hạo, lại liếc qua Phó Dật Trần, làm như thuận miệng hỏi: “Bác sĩ Cảnh sao hôm nay không đến đây với mọi người nhỉ, đúng, chắc cô ấy đang vội đi hẹn hò.
Lần trước ở bệnh viện, người lặng lẽ đến tìm cô ấy hình như là hôn phu trước kia của cô ấy thì phải.
Bác sĩ Phó, anh quen cô ấy, anh nói bọn họ có thể nối lại tình xưa không?”
Phó Dật Trần vừa muốn mở miệng nói, Bạch Dạ Kình đã giơ tay ngắt lời anh ta, lại tự hỏi tự trả lời: “Đối phương xuất sắc như thế, bác sĩ Cảnh hình như còn chưa chết tâm với anh ta.
Nhiều năm như vậy rồi cũng không để mắt đến ai, xem ra đang chờ anh ta trở về nối lại duyên xưa.”
“…”
Lần này, đổi lại thành Dư Trạch Hạo thẹn quá hóa giận.
Trong tay anh ta còn cầm gậy, ném thật xa.
Bạch Dạ Kình ấu trĩ này đúng là có thù tất báo!.